Q7 - Chương 374: Rửa sạch máu tanh.
Q7 - Chương 374: Rửa sạch máu tanh.Q7 - Chương 374: Rửa sạch máu tanh.
Khi Vân Sơ cõng Lý Trị ra ngoài Thanh Lương Điện, gần như toàn bộ xác chết lẫn máu me bên ngoài đã được dọn sạch rồi, trên đài cao chỉ có Ôn Nhu mặc triều phục đỏ tía đứng đó, sau lưng hắn là bách tính Trường An đứng trải dài tới hết tâm mắt.
Thực sự đúng là bách tính, con mắt độc nhất của Lý Trị bỗng dưng sáng hơn thường ngày, hắn nhìn thấy những gương mặt đen đúa, thấy bàn tay lực lưỡng, thấy cuốc, thuổng, liềm, rìu chẻ củi ... Toàn bộ đều là bách tính của trẫm.
Ôn Nhu chắp tay quỳ xuống hô:" Thỉnh an bệ hạ!"
Người phía sau lần lượt quỳ xuống theo hô to "thỉnh an bệ hạ", tiếng hô lộn xôn, tiếng sau đè tiếng trước, nghe cứ như đang cãi nhau, nhưng làm Lý Trị kích động vô cùng, giơ tay lên:" Trẫm an"
Rồi trách Vân Sơ:" Sao lại làm mệt dân tốn kém như thế."
Vân Sơ nói:" Bệ hạ có ơn với Trường An, bách tính ghi nhớ trong lòng."
Bất kể lời này thật giả thế nào, một người đã mất đi tất cả, chỉ đợi bỏ xác đồi hoang, gặp phải cảnh này khiến trái tim vô cô quạnh lạnh ngắt của Lý Trị, lần nữa sinh ra khát vọng mãnh liệt.
Vân Sơ cõng Lý Trị đi qua đám đông, Lý Trị tham lam nhìn bách tính cúi rạp đầu phía trước, tiếng hô thỉnh an ở gần lắng xuống, nhưng phía xa vẫn còn vang mãi vì đội ngũ dài gần như bất tận.
" Lúc thần rời khỏi Trường An, chỉ đưa theo phu nhân, nếu chỉ có hai phu phụ thần tới gặp bệ hạ, thân nghĩ, bất kể là hoàng hậu hay thái tử đều sẽ không ngăn cản. Kết quả Ôn Nhu khi đó ở Trường An chịu tang nói, làm vậy là không ổn, khác nào để tính mạng nắm trong tay hoàng hậu, thái tử, người ta nắm tay lại một cái là thần thành thịt nát rồi."
" Nên bây giờ mới có cảnh tượng bệ hạ đang thấy bây giờ."
" Nếu lòng bệ hạ nguội lạnh, vậy thì lòng thần đã đóng băng rồi, hoàng hậu tuy không tính thân thiết với thần, nhưng cũng coi như là bằng hữu nhiều năm. Còn về phần thái tử càng không cần nói ... Bệ hạ còn nhớ lần đầu tới phường Tấn Xương, thái tử quấn thần thế nào không, thần đích thực dồn hết tâm huyết cho đứa bé đó, cả muội muội yêu quý nhất cũng theo hắn, vậy mà không ngờ một ngày thành thế này, từ nay về sau, thần và hắn chỉ còn đề phòng lẫn nhau, tính kế lẫn nhau ... Còn bất kỳ điều gì khác nói ra chỉ là giả dối mà thôi."
Lý Trị vỗ vỗ vai Vân Sơ, cười vui vẻ:" Khà khà, cứ nghĩ trãm thảm lắm rồi, không ngờ ngươi cũng chẳng khá hơn là bao. Trãẫm không phải chịu tội bao lâu nữa, đợi trẫm chôn vào hoàng lăng rồi, hắn lên kế vị không phải kiêng dè gì nữa, tới khi đó ngươi sẽ còn chịu tội không hết đấy, ha ha ha."
" Ngươi tốt nhất là xử lý mọi việc cho tốt vào, đừng tới hoàng lăng với trẫm sớm quá đầy."
" Bệ hạ, thần muốn chôn ở Trường An được không?" Vân Sơ thật sự không muốn chôn cùng đôi phu thê xúi quẩy này:" Thân không muốn rời Trường An."
" Thật lạ, trầm vẫn không hiểu, Trường An có ghì làm ngươi vương vấn như vậy."
" Người sinh ra không biết lai lịch, chết chẳng biết đi đâu, với thần mà nói, chỉ có ngọn đèn Trường An mới khiến thần không lạc lối."
Lý Trị nhớ tới xuất thân không rõ ràng của Vân Sơ, không khỏi thương xót y, tính ra thì trẫm vẫn đỡ hơn một chút, thở dài:" Trẫm xin lỗi...
Vân Sơ không hiểu gì:" Sao bệ hạ phải nói xin lỗi?"
" Hình như trẫm vừa tiểu rồi."
"€on mẹ..."
Vân Sơ thiếu chút nữa chửi cha chửi mẹ Lý Trị, may mà nhịn lại được, đi tới bên xe ngựa Ngu Tu Dung đã chuẩn bị trước, Vân Na, Vân Cẩn, Lý Tư đều đã đợi sẵn. Vân Sơ tất nhiên không để lão bà, con cái mình hầu hạ Lý Trị, lại nhìn đám Nhị Phì to lớn như hộ pháp cũng không yên tâm, thế là bảo Ngu Tu Dung tìm hai người xinh đẹp trong số thị nữ mà nhà phú quý đưa theo để hầu hạ Lý Trị thay y phục.
An bài cho Lý Trị xong Vân Sơ cũng nóng nảy cởi hết quần áo máu me, nhảy thẳng xuống ao nước suối. Nước mùa thu trên núi lạnh buốt như vô số mũi nhọn đâm vào da thịt, khiến Vân Sơ càng thêm thoải mái, y nín thở ngụp mình dưới nước thật sâu, để từ gót chân tới tóc ngâm trong nước lạnh, đến khi sắp ngạt thở mời trồi lên hét một tiếng sảng khoái.
Ôn Nhu mặt âm u đứng bên ao nước nhìn Vân Sơ tắm rửa, đợi Vân Sơ ngoi đầu lên khỏi mặt nước mới nói:" Bây giờ thiên tử đã ở trong tay, có muốn làm chuyện bắt thiên tử lệnh chư hầu không?"
Vân Sơ ngửa cỏ súc họng ọc ọc tràng dài, phun nước ra, súc tới ba lần, cảm giác miệng mới đỡ mùi máu tanh:" Lý Trị thảm lắm rồi, chúng ta không cần khiến xát muối vào vết thương của hắn nữa. Ta mà làm thế tên chó má Lý Hoằng nhất định giương cờ trừ gian thần, dấy binh khắp Đại Đường diệt ta, hô hào ai diệt Vân Sơ tọa trấn Trường An, ta nghĩ nhiều người hưởng ứng lắm đấy."
Ôn Nhu cười ha hả:" Ai bảo ngươi dạy tốt."
" Bây giờ ta sẽ đích thân đưa Lý Trị tới Lạc Dương, đợi hắn chết rồi ta lại về Trường An”
" Ngươi đừng hối hận là được."
Vân Sơ nói chắc nịch:" Không hối hận."
Bộ dạng âm hiểm trên mặt Ôn Nhu biến mất, thành dáng vẻ cao nhân coi mọi thứ như gió thoảng mây bay, mỉm cười nói:" Tình nghĩa lớn bằng trời, thế cùng tốt."
Vân Sơ giữ tóc trong nước, lắc mạnh không để chút máu nào dính lại, ngẩng đầu lên, mặc cho nước chảy ròng ròng xuống mặt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Lương Điện, nắm chặt tay:" Huynh đệ chúng ta là bậc nhân kiệt một đời, cần gì phải làm chuyện thiếu đàng hoàng đó, muốn gì đường đường chính chính mà làm là được rồi."
Ôn Nhu vỗ ngực, hào khí bừng bừng nói:" Bây giờ ta đã tin lời người nói trước kia rồi, bắt đầu trò chơi, những người thông minh như chúng ta phải bảo vệ những người ngốc nghếch. Bắt đầu trò chơi, phải có tự giác của kẻ cường giả, bảo vệ những người yếu đuối."
" Hôm nay ngươi có thể bỏ hoàng quyền, ngày sau ngươi nhất định không từ bỏ lý tưởng của mình, nói cách khác, sứ mệnh của chúng ta lớn hơn hoàng quyền."
" Thiên hạ hưng thịnh, chúng ta thêm gạch thêm ngói cho thịnh thế, vỗ tay uống mừng. Thiên hạ lung lay, chúng ta xoay chuyển càn khôn, dẹp bỏ loạn thế, vì bách tính sáng tạo một thịnh thế mới ..."
Vân Sơ nhìn chằm chằm Ôn Nhu, y khẳng định trăm phần trăm, mình chưa bao giờ nói những lời như thế, nhưng phải công nhận những lời này thật cao thượng, thật nhiệt huyết, thôi thì cứ lấy nó làm tôn chỉ cho con cháu ba nhà sau này tuân theo.
Vĩ đại hơn cả hoàng quyền, thật khiến người ta mang chút cảm giác mình là thần thánh rồi.
Hi vọng đời sau không quên những lời hôm nay, thành vị thần bảo hộ cho mảnh đất này.