Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1846 - Q7 - Chương 373: Mưu Mô Thì Mưu Mô, Lý Trị Thật Đáng Thương.

Q7 - Chương 373: Mưu mô thì mưu mô, Lý Trị thật đáng thương. Q7 - Chương 373: Mưu mô thì mưu mô, Lý Trị thật đáng thương.Q7 - Chương 373: Mưu mô thì mưu mô, Lý Trị thật đáng thương.

Sàn điện Thanh Lương làm bằng gỗ, vừa mới được sơn lại chưa lâu, mặt sàn sáng bóng, khi ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, thậm chí có thể soi gương được.

Vân Sơ vừa xuất hiện ở cửa điện, gió đã đưa múi máu nồng nặc trên thân thể y cuốn vào trong, lập tức đánh thức Huyền Trang đại sư và Tôn Tư Mạc đang đả tọa. Hai người ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Sơ toàn thân máu me dựa cửa, không nói không rằng đứng dậy đi ngay.

Huyền Trang đại sư đi qua chỗ Vân Sơ, nhìn y một cái nói:" Nhơ nhớp!"

Tôn Tư Mạc thì nhíu mày:" Bây giờ ngươi chết đi thì sẽ là trung thần lương tướng."

Vân Sơ giơ đôi tay đỏ rực lên:" Đệ tử dùng thủ đoạn tu la nhưng mang tâm địa bồ tát.”

Huyền Trang, Tôn Tư Mạc không buồn để ý tới Vân Sơ nữa, bọn họ vừa mới đi ra khỏi Thanh Lương Điện tức thì từ phía sau điện xuất hiện rất nhiều hòa thượng và đạo sĩ vũ trang hộ tống hai nhân vật như thánh nhân đó rời khỏi nơi không khác gì lò xay xác thịt này.

Lý Trị ngồi dựa vào lưng gấu lớn, bộ dạng hết sức yên tĩnh, trừ gương mặt không có mấy sinh khí ra thì xem như vẫy bình thường, từ khi Vân Sơ bước chân vào điện Thanh Lương, ánh mắt chưa từng rời khỏi y.

" Lần này xem như ngươi thực sự lợi hại đấy, giết cho người của thái tử và hoàng hậu chết như rạ, ném cả hoạn quân hầu hạ trẫm đi, ngang nhiên mang tấm thân đầy máu me thế này tới trước mặt trẫm, ngươi có thể nói là đệ nhất quyền thần của Đại Đường."

" Ai ai cũng nói, Vân Sơ ngươi trù mưu sâu xa, trí kế đa đoan, tâm như cừu khúc châu, ý tựa trường sinh hải, uy khắp Đại Đường."

" Bây giờ ngươi có thể học theo Tào Tháo, bắt thiên tử lệnh chư hầu rồi. Sao, tiếp tới chắc là lên làm thừa tướng, vào triều ngồi kiệu, lên điện mang kiếm, đêm ngủ hoàng hậu phải không?" " €ó điều hoàng hậu chạy mất rồi, ngươi muốn ngủ với nàng thì phải tìm được nàng mới được."

Vân Sơ cởi cái giày ướt sũng đi vô cùng khó chịu, cởi luôn cả áo ngoài đẫm máu, vứt bẹt một phát xuống sàn gỗ bóng loáng. Trước tiên cảm thụ chút dễ chịu trên người, mắt nhìn quanh quất, thấy được đĩa hoa quả, chắc là chiêu đãi hai vị kia, câm lấy ngồi trước mặt Lý Trị ăn ngấu nghiến.

Đợi tới khi nước quả ngọt mát làm cổ hỏng dễ chịu hơn rồi, Vân Sơ mới nói:" Thần có bệnh mới học Tào Tháo, còn vị hoàng hậu kia của bệ hạ, ai mà dám đụng vào chứ, chán sống rồi hay sao?"

" Về phần vào triều ngồi kiệu, lên điện mang kiếm gì đó, có ý nghĩa gì không? Toàn là thứ hão huyền mà thôi. Bệ hạ nhìn lại bản thân lúc này đi, tới ngay cả một người để sai bảo còn chẳng có, nói thật, có ai làm hoàng đế thảm như bệ hạ không?"

Lý Trị cười ha hả:" Ngươi không dám đụng vào hoàng hậu, nhưng trẫm ngủ với nàng mấy chục năm."

Chuyện này Vân Sơ phải công nhận, không hề dễ dàng, chắp tay một cái:" Bệ hạ anh vũ, thần làm sao mà sánh kịp."

Toàn thân toàn máu dính nhớp nháp, khó chịu vô cùng, Vân Sơ thấy đồng hồ nước còn không ít nước, đi tới giơ cả khay nước đầy lên dội từ trên đầu xuống. Tức thì từ dưới chân y, nước màu đỏ chảy khắp nơi, làm bẩn hết cả sàn điện sạch bong.

Một chút nước như thế chưa đủ để rửa sạch máu trên người Vân Sơ, lại lấy khay bên trên dội tiếp, thêm hai lần như thế nữa, trên người mới không quá dinh nữa, nước lạnh làm y tỉnh táo thêm vài phần.

Lý Trị không để ý hành vi vô lễ của Vân Sơ, thậm chí thấy y tùy tiện trước mặt mình, còn thấy thân thiết.

Một ít hoa quả chỉ giúp cổ họng Vân Sơ đỡ khát, đổi lại là khiến cái bụng sôi lên ùng ục, không tìm thấy bên cạnh Lý Trị có cái gì ăn, thô bạo cướp luôn cây măng mà gấu lớn giữ khư khư. Nào ngờ cắn một miếng đắng méo cả mặt, Vân Sơ ném trả cho gấu lớn, xoa bụng nói với Lý Trị:" Bệ hạ, thần đói quá." " Lại đây, lại đây!" Lý Trị đảo mắt nhìn quanh quất như trộm, lén lút lấy từ dưới cái tủ dài bên cạnh ra một đĩa bánh, đưa cho Vân Sơ thì thâm:" Trẫm có cái này, ăn nhanh đi."

Vân Sơ quá đói không để ý, đến khi cắn một miếng mới nhận ra cái bánh này vừa khô vừa hôi, nghi hoặc nói:" Bánh này có mùi rồi, bệ hạ để đó bao nhiêu lâu vậy?"

Lý Trị đút hai tay vào ống tay áo, cười khà khà vô cùng đắc chí:" Đó là lương thực dự trữ của trẫm, đề phòng xảy ra chuyện giống cung Sa Khâu."

Vân Sơ như bị gai chích một phát, chạy tới mở cái tủ dài ra, bên trong có không ít bánh trái, một số đã mốc xanh rồi, số còn lại chẳng thể ăn được nữa, chẳng biết để ở đó bao lâu. Trong lòng bỗng nhiên chua xót vô cùng, đóng cửa tủ lại, không nỡ nói ra sự thực:" Bệ hạ làm sao tích góp được nhiều đồ ăn như thế?"

Lý Trị hết sức vui vẻ:" Mỗi lần ăn cơm trẫm đều lén giấu đi một ít đấy, đều là những thứ để được lâu, bọn chúng không biết gì đâu, chỉ một mình trẫm biết thôi."

Vân Sơ quay trở lại bên cạnh Lý Trị, cầm mấy cái bánh tưởng chừng nặng tựa ngàn cân, cái này miễn cưỡng ăn được, cho vào miệng nhai, còn thấy khó nuốt trôi hơn khi nãy:" Bệ hạ, theo thần về Trường An đi thôi."

Lý Trị nhìn Vân Sơ ăn bánh mình vất vả để giành, lòng vui lắm, có điều hắn lắc đầu:" Trẫm không đi, ngươi đón trẫm về Trường An, muốn mang thêm vinh diệu cho Trường An của ngươi, làm như thế không có lợi cho thái tử nắm quyền sau này, trẫm không đi."

Vân Sơ vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói:" Thần không có tâm tư đó."

Lý Trị hừ mũi một cái:" Cho dù ngươi không có tâm tư đó thì trãm cũng không đi, con người ngươi giỏi bán đầu dê treo thịt chó lắm."

Vân Sơ thực sự không biết nên nói hắn tinh minh hay hồ đồ nữa, có lẽ là cả hai, nói thế nào hắn thực sự là hoàng đế hợp cách, vào tình cảnh này rồi, vẫn nghĩ cho người kế thừa, cho Đại Đường của hắn:" Bây giờ thái tử và hoàng hậu đang bày trận ở Hổ Lao Quan, sắp tới ắt có một trận đại chiến đẫm máu, bệ hạ không định đi ngăn cản sao?"

Lý Trị thản nhiên lắc đầu:" Sao phải ngăn cản, huân quý Quan Lũng, hoàng tộc còn sót lại, thế gia Sơn Đông, dũng sĩ Hà Bắc mà chết sạch, trẫm có thể ăn ngon ngủ yên. Bây giờ ưu thế ở phía thái tử, đại chiến một trận cũng tốt, trận này nên sớm, không nên muộn."

Vân Sơ thở dài, hắn tỉnh hay hắn điên chẳng khác nhau là bao, y dám chắc, Lý Hoằng sau này cũng sẽ như vậy mà thôi:" Đó vốn là căn cơ của hoàng triều, bệ hạ làm thế là tự phế võ công."

Lý Trị cười nhạt:" Trẫm phát ngát chuyện hoàng triều luân phiên, con gà này chết, con gà kia gáy rồi, đám thánh nhân đó mà chết hết, trong dân gian sẽ không còn có cái gọi là đại đạo nữa, thiên hạ này chỉ còn hoàng quyền tối cao mà thôi."

Lời này của Lý Trị lại bắt đầu lẩn thẩn, nhưng ý tứ hắn đã rõ, Vân Sơ lắc đầu:" Bệ hạ, không thể nào có chuyện thiên hạ chỉ có bách tính, không có hào môn đại tộc, con người đều hướng lên trên, hào tộc mới sẽ thay thế hào tộc cũ thôi."

Lý Trị hùng hổ nói:" Nếu Lý Hoằng ngay cả chút thủ đoạn khống chế đó mà không làm được thì còn làm hoàng đế cái gì nữa."

Vân Sơ không muốn tiếp tục đề tài này với một người điên, đổi chủ đề:" Bệ hạ, nếu bệ hạ không muốn về Trường An thì về Lạc Dương đi."

" Về Lạc Dương à?" Lý Trị ngây ra, giọng nghi ngờ:" Ngươi nói muốn đưa trẫm về Lạc Dương sao?"

Vân Sơ khẳng định chắc chắn:" Lạc Dương, Tấn Dương hay bất kỳ nơi nào bệ hạ muốn."

" Thật chứ?"

"Thật, bệ hạ muốn đi đâu, thần đưa bệ hạ tới đó."

Lý Trị thấy khóe mắt ươn ướt, cái đầu chầm chậm nhìn trái nhìn phải, chẳng có ai cả, ánh mắt dừng ở Vân Sơ, sắc mặt trở nên ảm đạm, tên Nhị Bách Ngũ chịu ngoan ngoãn nghe hắn như thế, ngày tháng của mình thực sự không còn bao nhiêu, không vãn hồi được nữa:" Xem ra, trẫm hiểu lầm ngươi rồi ... Đi thôi, chết ở cung Cửu Thành cũng khác gì phơi xác đồng hoang ... Nếu ngươi muốn đưa trẫm về Lạc Dương, vậy thì trâm đi theo ngươi, nhưng hai chân trẫm không còn sức nữa, đi không được nữa rồi."

" Vậy thì thân cõng bệ hạ rời cung Cửu Thành." Vân Sơ nói xong xoay lưng lại về phía Lý Trị, Lý Trị vất vả bò lên lưng y, con gấu lớn đang nằm cũng vội vàng bò dậy, tha cây măng đi theo Vân Sơ ra ngoài, nó tựa hồ cũng đang dự trữ lương thực.

Thân hình Lý Trị vốn cao lớn, bây giờ nhẹ bãng, hai chân hắn chỉ còn da bọc xương, không tạo thành mấy gánh nặng với Vân Sơ dù đã kiệt sức.

Đi ra tới ngoài sân, Lý Trị quay đầu lại nhìn Thanh Lương điện, rõ ràng là lâu son gác tía, trạm trổ cầu kỳ, xa hoa vô cùng, nhưng trong mắt hắn, hoang vu như mộ bỏ quên thành nơi cáo chồn ra vào ...
Bình Luận (0)
Comment