Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1845 - Q7 - Chương 372: Sức Cùng Lực Kiệt.

Q7 - Chương 372: Sức cùng lực kiệt. Q7 - Chương 372: Sức cùng lực kiệt.Q7 - Chương 372: Sức cùng lực kiệt.

Hộc hộc hộc! ...

Vân Sơ cúi người thở dốc, cổ họng khát khô, gian nan nuốt ngụm nước bọt chỉ thấy đau rát, không có chỉ chảy xuống cả, mí mắt rĩu xuống, mở mắt ra chỉ thấy một màu đỏ rực, là máu che mờ hai mắt.

Càng tới gần Thanh Lương điện, cuộc chiến càng khốc liệt, đầu óc y đã mở hồ từ lâu rồi, chỉ biết đâm chém theo bản năng, tiến từng trong núi xương biển máu. Khi Vân Sơ mệt mỏi sắp ngã xuống, tường thuẫn ngăn cản trước mặt y đột nhiên biến mất.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở cây đại thụ trước mắt chiếu tới, Vân Sơ chống mã sóc đã bị nhuộm đỏ, người từ từ tuột xuống ngồi xuống trong ánh loang lổ đó. Lục lọi cái xác Bách ky ti gân đó, moi ra được bầu rượu, tên này cấp bậc không thấp, ngửa cổ đổ rượu xuống, xoa dịu cổ họng khô cháy.

Chẳng biết là rượu gì nữa, Vân Sơ chẳng còn cảm thấy vị gì cả, nhưng có chút tác dụng, hơi nóng bốc lên, y chẳng lại được bao nhiêu sức lực, nhưng đầu óc tình táo mấy phần. Tay run rẩy lấy trong lòng ra một điếu thuốc tự cuốn, nhặt một mũi tên lửa còn chưa cháy hết, châm thuốc lá, thống khoái rít một hơi.

Chẳng có đầu lọc, thuốc lá quấn chẳng chặt lắm, rít mạnh một cái là cả đống thứ linh tỉnh rơi vào miệng, Vân Sơ nhổ nước bọt phì phì, trong nước bọt dính cả máu, ánh mặt trời chiếu vào, máu đỏ tươi sáng lấp lánh.

Số ky binh đi theo Vân Sơ chỉ còn bảy tám người lành lặn đứng xung quanh, tính cả số bị thương chắc là mười một mười hai. Đợi lát nữa dọn dẹp chiến trường, tìm kiếm đống thì thể, khả năng sẽ tìm được thêm nhiều bộ hạ còn sống.

Có điều lúc này Vân Sơ không có tâm tình đi tìm ngưới còn sống, chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, thở đều lại rồi còn đi gặp Lý Trị.

Chiến sự ngừng đột ngột thế này, Vân Sơ đoán chắc là một phe đã rút lui, phe còn lại không muốn ở lại mang tiếng ác nữa cũng bỏ nốt, tàn cuộc rồi. Thật may là hai người đó còn chưa điên, hiện nay mới chỉ nổ ra cuộc chiến ở Hổ Lao Quan, đã là may mắn lớn trong bất hạnh rồi.

Lực lượng của hoàng hậu điều tới đây rồi, hiển nhiên không về kịp, nhưng Vân Sơ không hề có ý định giúp Lý Hoằng biến Vũ Mị thành chó nhà tang, đây là điều mà ý kiến của cả y, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu đều nhất trí. Nếu không có thế lực Vũ Mị để giữa cân bằng, tương lai bọn họ đối đầu trực diện với Lý Hoằng là điều chắc chắn sẽ xảy ra, tới khi đó nhất định là một trận gió tanh mưa máu vô cùng.

Từ khi hoàng đế ở trên Thái Sơn tự xưng Thiên hoàng, tùy tiện tước bỏ tước vị của công huân, ném người xuống vực. Ba người bọn họ đều chung một ý định, thiên hạ nhất thống, hoàng đế nắm đại quyền không phải là chuyện tốt, người nắm quyền lực tuyệt đối trong tay không phải là người, mà là thần rồi, đó là thứ không nên tồn tại ở nhân giới.

Hiện giờ Đại Đường đã quá cường đại rồi, đợi tới lúc Lý Hoằng trở thành vị quân chủ tối cao vô thượng có trời mới biết hắn có thể làm ra loại chuyện gì.

Thần thánh kỳ thực đều là lũ thần kinh, bất kể là thần phương đông hay là thần phương tây thì đều bị bệnh thần kinh hết, ở điểm này, Vân Sơ có đủ ví dụ thực tế để chứng minh.

Chỉ có để Lý Hoằng và Vũ Mị vẫn còn tranh đấu quyền lực, đám Vân Sơ mới có thể tạo ra một Đại Đường mới quyền lực phân tán, nhưng vẫn có thể ăn chung một mâm.

Sau này xuất hiện chuyện " Ngưu Lý đảng tranh" bị sử sách phê phán kịch liệt, ai ai cũng cho rằng đảng trang đã hoàn toàn kết thúc vương triều Đại Đường.

Thế nhưng đối với Vân Sơ đã đọc đã xem đã thấy rất nhiều cuộc đảng tranh tàn khốc ở đời sau, Ngưu Đảng với Tằng Nhụ, Lý Tông Mẫn làm lãnh tụ, với Lý đảng do Lý Đức Dụ, Trịnh Đàm đứng đầu thực sự quá trẻ con.

Chỉ cần đừng để một đảng nào lớn mạnh là được, Vân Sơ cho rằng đám quan bình rượu do mình tốn hai mấy năm bồi dưỡng có thể làm được điều ấy.

Đợi tới khi thiên hạ đã quen với quyền lực phân tán, có thể định hướng từng thế lực nắm giữ một mảng quyền lực không thể can dự vào nhau, tam quyển đỉnh lập sẽ dần hình thành. Hút hết điều thuốc, Vân Sơ cũng đã có tính toán trong lòng.

Lúc này cung Cửu Thành trừ bách tính Trường An được Ôn Nhu suất lĩnh quy củ tiến vào thì không còn một ai khác nữa.

Ai muốn đi đều được cho đi rồi, đám đó đang nóng lòng tới nơi khác giải quyết trận chiến của mình.

Vân Sơ lại hút thuốc bỏng tay, ném mẩu thuốc lá còn lại đi, đứng dậy giao mã sóc, súng hết đạn, hoành đao cho Ân Nhị Hổ, nhìn ngựa Ô Chuy đã chiến tử, xoa đầu nó, từng bước từng bước đi lên bậc thêm Thanh Lương Điện.

Từ đầu tới chân Vân Sơ đều là máu, toàn thân kiệt quệ, mỗi bước đầu không dễ dàng. Trong giày da trâu chứa đẫm mẫu, cứ mỗi bước chân là để lại một dấu máu, cùng với tiếng lép bép lép bép. Ừ, đây chắc chắn là biểu hiện của thực lực rồi, còn gì mà nghi ngờ nữa chứ?

Thanh Lương Điện cách mặt đất chỉ hai mươi tám bước chân, nghe đâu là liên quan tới nhị thập bát tú, mỗi bước chân đẫm máu của Vân Sơ bằng với dẫm lên một vị tinh tú.

Đợi Vân Sơ đi lên bậc cuối cùng của Thanh Lương điện, tức thì cảm thụ được gió mát từ bốn phương tám hướng ùa tới. Xung quanh không còn ai nữa, chỉ có một mình đại hoạn quan Bình Xuân ôm phất trần đứng trước cửa, đợi Vân Sơ loạng choạng đi tới, Bình Xuân khom người nói:" Bệ hạ đã đi nghỉ, mời Lam Điền hầu quay về."

" Hả?" Vân Sơ dừng bước, tưởng mình nghe nhầm gì đó, tên này nếu không làm chó cho hoàng hậu thì cũng làm chó cho thái tử, không chạy theo chủ mà lại ở đây cản đường mình đúng là khó tin:" Lúc này rồi mà ngươi còn muốn ngăn cản mỗ gia à?"

Bình Xuân điều chỉnh lại chiếc mỗ ô sa đen của mình:" Quy củ không thể phá bỏ."

Vân Sơ phì cười:" Ngươi giữ quy củ gì, tên hoạn quan ngươi muốn chết phải không?”

Bình Xuân phẩy phất trần:" Lòng trung thành của nô tài có nhật nguyệt chứng giám!"

Vân Sơ chỉ phía dưới Thanh Lương Điện, ở đó có không ít xác Bách ky ti và hoạn quan:" Đó là lòng trung thành của ngươi với bệ hạ đấy à?"

Bình Xuân nghiêm mặt nói:" Nô tài là con chó trung thành, đã chọn chủ nhân là sẽ không bao giờ thay ... Ặc!"

Vân Sơ ra tay nhanh như chớp, bóp cổ Bình Xuân, y không biết Bình Xuân vẫn ở đây là để làm trò gì, một con chó đã phản chủ thì làm gì có thứ gì hay ho, chỉ tiếc vũ khí đã giao lại hết cho Ân Nhị Hổ.

" Chết đi!" Bình Xuân vừa định phản kháng thì Vân Sơ ném thẳng hắn xuống đài cao, tên đó thân thủ không kém, tuy bị bất ngờ nhưng vừa chạm đất một cái mượn đà lăn đi tránh bị thương nặng, khi Vân Sơ chạy ra bám vào lan can thì thấy hắn tập tễnh bỏ chạy.

" Hay cho con chó trung thành." Vân Sơ nhổ một bãi nước bọt dính máu, cảm thấy đầu óc hoa đi, bước chân lảo đảo, y kiệt sức rồi, nếu thực sự đánh một chọi một với Bình Xuân, không biết mèo nào cắn mỉu nào:
Bình Luận (0)
Comment