Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1844 - Q7 - Chương 371: Đình Thi Bất Cố, Thúc Giáp Tương Công! (2)

Q7 - Chương 371: Đình thi bất cố, thúc giáp tương công! (2) Q7 - Chương 371: Đình thi bất cố, thúc giáp tương công! (2)Q7 - Chương 371: Đình thi bất cố, thúc giáp tương công! (2)

Sau khi Lý Hoằng thất bại ở Trường An bị Vân Sơ đánh một trận phải chạy tới cung Cửu Thành đóng vai thái tử hiếu thảo, bỏ cả quân đội ở bên ngoài, Vũ Mị không bỏ lỡ thời cơ huy động toàn bộ lực lượng của nàng, vây chặt tới cung Cửu Thành.

Không ngờ rằng Vân Sơ vốn đứng ngoài cuộc nhảy vào can thiệp, làm loạn hết kế hoạch của hai mẹ con nàng.

Bây giờ đôi bên đã va chạm tới mức không thể hòa hoãn được, tuy Lý Hoằng bị tổn thất, nhưng lực lượng hắn vốn ở vòng ngoài, chưa bị mười vạn bách tính Trường An bao vây như Vũ MI.

Tình cảnh Vũ Mi bây giờ, nếu phát động cuộc chiến toàn diện với Vân Sơ, nàng chưa chắc đã thua. Nhưng Lý Hoằng chắn chắn là kẻ cười cuối cùng.

Vũ Mị mặt mày âm trầm, nàng hiểu ý tứ của Lý Hoằng khi mời mình tới Tấn Dương:" Ngươi nghĩ hạng người như Trương Giản Chi có thể giúp ngươi chiếm được Lạc Dương sao?"

Lý Hoằng chắp tay sau lưng, thong thả nói:" Thái tử lục soái thêm vào cửu vệ trong thập lục vệ, mẫu hậu thấy thế đã đủ chưa? Người của mẫu hậu ở Lạc Dương cũng đâu còn là bao nữa.”

" Nếu mẫu hậu nghĩ có thể cản hài nhi ở nơi này càng sai lầm."

Đại hoạn quan Hòa Bình cúi gằm mặt, không dám tiếp xúc với ánh mặt Vũ Mị, hiển nhiên Bách ky ti đã đứng về phía thái tử.

Vũ Mị liên tục lắc đầu:" Ngươi sai rồi, nhiều năm trước Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt tới Lạc Dương, trong sáu năm qua lượng lớn quan viên xuất thân Trường An cũng thăng tiến vào triều đường làm quan, ngươi hẳn biết đám quan viên bình nước đó chứ? Bản cung đem lực lượng rời khỏi Lạc Dương, sao Ôn Nhu không giúp Vân Sơ khống chế nơi đó mà lại chạy tới cung Cửu Thành, đạo lý trong đó, ngươi có hiểu không?”

Lý Hoằng nhíu mày:" Mẫu hậu không cần dọa hài nhi, Vân Sơ không có ý mưu đồ thiên hạ của Lý thị, điều này hài nhi dám khẳng định, y dù có đưa người vào triều cũng chỉ là để giúp y thuận lợi thực hiện ý đồ ở Trường An."

"Ôn Nhu chạy tới cung Cửu Thành chứng minh điều đó."

Vũ Mi mỉm cười:" Vậy Địch Nhân Kiệt thì sao?"

Lý Hoằng nhìn Vũ Mị một lúc, hắn bật cười:" Địch Nhân Kiệt khác Ôn Nhu và Vân Sơ nhiều lắm, y là quân tử đường đường chính chính, nếu mẫu hậu nói hắn quy thuận mẫu hậu thì không nên nói nữa."

" Hắn và đám Vân Sơ cùng lắm chỉ có thể tính là chí đồng đạo hợp, nếu Vân Sơ làm chuyện có lợi cho Đại Đường, hắn sẽ không ngại giúp đỡ, nếu Vân Sơ làm chuyện bất lợi với Đại Đường, e rằng hắn là người đầu tiên đứng ra ngăn cản."

" Vì vậy không có chuyện hắn giúp mẫu hậu được."

" Huống hồ đám quan bình rượu đó đều ở vị trí thấp thì có thể làm gì được chứ?"

Vũ Mi thong thả nói:" Sao lại không, chỉ cần có ý chỉ của bản cung bọn họ có thể làm được rất nhiều chuyện đấy, ví như chặt cái đầu chó của Trương Giản Chi chẳng hạn."

Nụ cười Lý Hoằng hơi tái đi:" Không thể nào, Địch Nhân Kiệt không có lý nào lại nghe lời mẫu hậu."

" Có đấy, bản cung trước khi đi dặn dò hắn phải bảo vệ Lạc Dương yên bình, hắn chắc chắn làm được."

" Nhất quyết không có chuyện đó, chuyện tới nước này rồi mẫu hậu nói những lời vô vị đó để làm gì chứ không phải nực cười à?"

" Ngươi xem, ngươi lúc nào cũng nóng vội, lúc nào cũng phải quyết thắng thua rõ ràng, ngươi quá coi trọng thắng bại, đó là lý do vì sao Vân Sơ không chịu giúp ngươi." Vũ Mị thu lại nụ cười, trịnh trọng nói:" Địch Nhân Kiệt sẽ giúp ta, vì trước khi đi ta đã nói với hắn, đình thi bất cố thúc giáp tương công."

" Không thể nào." Lý Hoằng lẩm bẩm:

Vẻ mặt Vũ Mị đầy tán thưởng:" Trên đời này luôn có một số người sẵn sàng dùng cả tính mạng của bản thân đi lấp vào những cái hố sâu nhìn có vẻ không thể tránh khỏi, sẵn sàng dùng đầu của chính mình để tiêu trừ sát nghiệp không đáng."

"Ngươi đánh giá về Địch Nhân Kiệt đúng lắm, hắn không nhất thiết là người của bản cung, nhưng nếu bản cung làm việc có lợi cho Đại Đường, có lợi cho bách tính, hắn dốc lòng hỗ trợ. Trong mắt mẹ con ta, Lạc Dương trên bản đồ chỉ là một tòa thành trì, bách tính trong đó không khác gì quân cờ trên bàn cờ."

" Thành trì trên bản đồ chỉ cần phất tay là có thể tan thành khói bụi, quân cờ trên bàn cờ vào lúc thắng bại đã định không đáng nhắc tới, chúng ta chỉ muốn trên bàn cờ có thêm nhiều khoảng trống."

" Địch Nhân Kiệt thì khác, với hắn mỗi người đều là sinh mạng sống sờ sờ, không phải quân cờ mang ra cân đo toan tính. Dù hắn có là sinh tử chỉ giao với Vân Sơ và Ôn Nhu, nhưng khi trăm vạn sinh linh Lạc Dương gặp tai ương, hắn sẽ dốc toàn lực ra bảo vệ."

" Hắn không muốn Lạc Dương bị chiến hỏa tổn hại, vì thế hắn sẽ tử thủ Lạc Dương, không để cho một binh một tốt nào tiến vào."

" Nhi tử, bản cung đã gây dựng thế lực ở Lạc Dương hơn mười năm, một khi đại quân của ngươi vào Lạc Dương, chắc chắn gặp phải phản kháng dữ dội nhất của họ, ngươi tất nhiên sẽ thắng, nhưng chỉ có được một Lạc Dương hoang tàn."

" Bao nhiêu năm qua mẫu hậu ngươi thi ân khắp Lạc Dương, người trong thành Lạc Dương cho dù không phải thân tín của bản cung, nhưng cũng có không ít người nguyện vì bản cung tác chiến, bọn họ cũng là bách tính Đại Đường đấy. Thế nào? Ngươi cũng muốn giết bọn họ à?"

Lý Hoằng lấy lại bình tĩnh, giọng lành lạnh:" Tên lên dây, không thể không bắn."

Vũ Mi gật đầu:" Được, vậy cứ xem kết quả trận chiến Hổ Lao Quan thế nào, ngươi sẽ hiểu."

Lý Hoằng hít sâu một hơi:" Mẫu hậu nhất quyết phải làm thế sao, người là mẫu hậu của hài nhi, giang sơn này rốt cuộc cũng truyền tới tay hài nhi, khi đó người là thái hậu rồi. Hoàng hậu có thể bị phế bỏ, thái hậu thì không, người còn có gì phải lo lắng nữa?"

Vũ Mi từ tốn nói:" Mẫu hậu ngươi từ khi rời chùa Cảm Nghiệp đã hiểu một đạo lý, con người tiến một bước khó khăn muôn vàn, đã tiến lên rồi, làm gì có chuyện rút lui."

Lý Hoằng nắm chặt tay, đám võ sĩ mặc hoàng kim tỏa tử giáp tức thì bước tới một bước, ánh mắt nhìn hắn hết sức bất thiện. Lý Hoằng đùng đùng nổi giận dẫn hoạn quan Bình Xuân rời điện Tùng Đào.

Vân Sơ vuốt máu trên mặt thở hồng hộc, rút mã sóc khỏi thi thể một tên tướng mà chẳng nhớ tên, nhìn hộ vệ xung quanh ngày một thưa thớt, cười với Ân Nhị Hổ:" Còn giết được nữa không?"

Ân Nhi hổ toàn thân đẫm máu, chống hoành đao đứng thẳng lên:" Vẫn có thể theo bước chủ thượng, chỉ tiếc lần này chết không biết bao nhiêu tinh binh mãnh tướng Đại Đường rồi."

Vân Sơ thở dài:" Đều là lỗi của ta, suốt ngày dạy các ngươi đồng bào thiên hạ là người một nhà, cuối cùng lại làm hại người mình."

Ân Nhị Hổ nhìn thi thể quân Đường tầng tầng lớp lớp trên mặt đất:" Chúng ta nhất định phải đi gặp bệ hạ sao?”

" Đúng, nhất định phải đưa hoàng đế ra khỏi đây, nếu hắn chết ở cung Cửu Thành, ngoài kia sẽ càng có nhiều người chết hơn nữa." Nói xong Vân Sơ rũ máu trên tua đỏ đầu mã sóc, hét lớn tiếp tục xông lên phía trước:

Đôi khi quốc gia quá cường đại cũng chẳng phải là chuyện tốt, bởi vì tùy tiện lấy ra một tên tướng nát, dẫn theo một đám bộ hạ cũng được trang bị vô cùng tiêu chuẩn, dùng thêm mưu kế chẳng đáng nhắc tới, vậy mà cũng có thể suýt chút nữa giết thiên hạ đệ nhất mãnh tướng như Vân Sơ ngay tại trận.

"Giết!" Vân Sơ xoáy mã sóc, đâm nát mặt kẻ địch trước mặt:

Kỳ thực lúc này đây Vân Sơ thực sự rất muốn quay đầu bỏ đi, hoàng hậu và thái tử chém giết lẫn nhau thì liên quan chó gì tới mình, giang sơn xã tắc Đại Đường trong tay Lý thị bọn họ, bọn họ không thương xót tướng sĩ với bách tính, mình là người ngoài, tham dự quá độ vào chuyện nhà của người ta, thực sự chẳng có cái dại nào hơn thế.

Nếu nói tới tình nghĩa với Lý Trị, y tới tận đây là trọn vẹn rồi, không đáng để y lao vào cuộc chém giết như thế này. Nhưng đêm qua y nhận được lá thư từ biệt của Địch Nhân Kiệt, thực sự không thể cứ thế mà quay đầu đi, tổ ba người vô sỉ Trường An, vậy mà xuất hiện một thánh nhân rồi.

Lương Anh khống chế binh mã Hà Đông cùng với thái tử lục soái hợp binh làm một, chiến đấu với Trấn Hùng binh Hà Bắc của hoàng hậu ở Hổ Lao Quan. Với tính cách của phủ binh Đại Đường, bất kể là bên nào thắng sẽ biến Lạc Dương thành nơi phát tiết sau huyết chiến.

Vân Sơ nhìn về phía Thanh Lương Điện cách đó không xa, thực lòng hi vọng Lý Trị còn có thể kiên trì.

(*) Địch Nhân Kiệt cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bán máu cho Vũ Mi.

(**) Tiếc quá, nếu Lão Kiết viết chục chương huyết chiến Lạc Dương, Địch Nhân Kiệt lấy đầu Trương Giản Chi có phải hay hơn kể miệng thế này không.
Bình Luận (0)
Comment