Q7 - Chương 370: Đình thi bất cố, thúc giáp tương công! (1)
Q7 - Chương 370: Đình thi bất cố, thúc giáp tương công! (1)Q7 - Chương 370: Đình thi bất cố, thúc giáp tương công! (1)
Huyền Trang đại sư không có khái niệm gì về chuyện sinh tử, ông thấy sống và chết không có gì khác biệt, kể cả là hoàng đế sắp chết tới nơi rồi, trong mắt ông cũng khác gì một chuyến đi xa.
Có người đi xa rồi sẽ về, có người đi xa không về, chỉ thế mà thôi.
Tôn thần tiên thì từ lâu đã sống tới mức phát chán rồi, nếu không phải người trong thiên hạ cứ luôn mắc căn bệnh lạ chưa chữa trị được thì ông sớm binh giải phi thăng. Đám trẻ con ở nhân gian học toàn những thứ không tốt, làm thế giới loạn xà ngầu, với ông nhìn thêm một cái là thêm một phần gánh nặng, được chết sớm lúc nào là thanh thản sớm khi đó.
Người muốn chết không chết, người muốn sống chẳng thể sống.
Ví như Lý Trị rất muốn sống!
Thế nhưng số mệnh của hắn đã hết rồi, bất kể là Huyền Trang đại sư hay Tôn lão thần tiên đều nói với hắn một cách rất rõ ràng, hắn sắp chết tới nơi rồi.
Hai ông già đã chán sống rồi thì tất nhiên lấy đâu ra an ủi tử tế một người còn muốn sống như Lý Trị, mà dù có muốn an ủi cũng không biết làm thế nào, bởi vì bọn họ đều cho rằng đầu óc Lý Trị có vấn đề rồi mới muốn sống tiếp một cách thống khổ thế này.
Những lời bọn họ nói với Lý Trị trước đó đều mang chung một ý nghĩa, ngươi sống đủ rồi, buông tay đi, chết cho thanh thản. Thế nhưng Lý Trị không chịu chết, hai người họ không cách nào rời đi, dù sao hai nhà Phật Đạo được lợi ích rất nhiều từ Lý Trị, sống phải có đầu có cuối.
Chỉ có gấu lớn là hiểu Lý Trị, cho dù nó cũng ngửi thấy mùi tử vong đặc sệt trên thân thể Lý Trị, nó vẫn rất yên tĩnh nằm dưới chân Lý Trị, cứ thi thoảng lại dùng móng lớn của nó đẩy người Lý Trị một cái. Ngay cả món măng trúc mà thường ngày thích ăn nhất cũng không để ý, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Trị ở trên giường.
Huyền Trang đại sư và Tôn lão thần tiên đều không muốn nói chuyện nữa, hai người bọn họ đều đã đả tọa, một thì chìm đắm vào trong ý thức bản ngã sâu nhất, một thì tiêu diêu tự tại trong thế giới kỳ ảo đầy tiếng chim hót hương hoa.
Lý Trị gọi hai bọn họ cũng chẳng tỉnh, buồn trán nắm lấy cái tai rất đàn hồi của gấu lớn để an ủi bản thân.
Vân Sơ mãi chưa tới, y chiến đấu suốt, tiếng súng, tiếng nổ thi thoảng vang lên, chứng tỏ rằng cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt. Có điều y cũng sắp đến rồi, bởi vì tiếng chiến đấu mỗi lúc một gần hơn, trái tim Lý Trị đập mỗi lúc một mạnh, nhanh lên, nhanh nữa lên, trẫm không đợi ngươi thêm được nữa đâu.
Bình Xuân quỳ bò dưới đất bẩm báo với thái tử Lý Hoằng.
" Điện hạ, bệ hạ vừa mới ăn một bát cháo gạo, ăn rất ngon lành."
Lý Hoằng nghe tin này ngực như bị tắc nghẽn, ho mạnh một tiếng, quay sang thái y Hoàng Từ, giọng lãnh đạm:" Cô nhớ ngươi nói, phụ hoàng tối đa chỉ sống thêm được hai canh giờ thôi mà."
Thái y Hoàng Từ sắc mặt bình thản:" Đó là nhờ lão tổ tông vừa mới dùng châm cho bệ hạ. Trước khi Huyền Trang đại sư tới, thần có thể khẳng định chắc chắn, bệ hạ đã là cây đèn cạn dầu, không thể sống qua được hai canh giờ."
"Nói như thế nếu mời tôn đạo trưởng tiếp tục dùng châm cho phụ hoàng thì có thể giúp phụ hoàng kéo dài tuổi thọ phải không?"
" Bản lĩnh của lão tổ tông không phải là điều đám vãn bối kém cỏi như thần có thể đánh giá được."
" Nói hay lắm, cái cớ này làm cô không bắt bẻ gì được, ngươi lui đi." Lý Hoằng bực bội phất tay, bất giác lại nghĩ tới lời mắng chửi của Vân Sơ khi nãy, bên cạnh đích thực vào thời khắc quan trọng, không có lấy nổi một kẻ dám đứng ra chịu trách nhiệm, ít nhất ngoài kia có một tên điên đang chiến đấu vì phụ hoàng hắn:
Vì muốn gặp mặt phụ hoàng hắn lần cuối ư? Nếu Vân Sơ tới đây vì tranh danh đoạt lợi, vì bất kỳ lý do ích kỷ nào, hắn cũng tiếp nhận được.
Nhưng mà lại cứ vì cái lý do đó là sao? Lý Hoằng nghe mà muốn nổi điên. Hiện giờ không phải là vấn đề bọn họ bỏ qua cho Vân Sơ hay không nữa, mà là Vân Sơ không muốn bỏ qua cho người ở bên trong cung Cửu Thành, Ôn Nhu đã tổ chức bách tính Trường An vào thành chưa nói, trong tay hắn lại có bốn khẩu đại pháo.
Vốn chỉ định cầm chân Vân Sơ tới khi hoàng đế qua đời là đủ, nhưng giờ xem ra kế hoạch hỏng rồi.
Đời Hoàng Từ lui rồi, Lý Hoằng nói với Vũ Mi" Mẫu hậu, tình hình nơi này xem ra không ai ngăn cản được Vân Sơ nữa, cho nên con muốn rời cung Cừu Thành trước."
Vũ Mị nhìn Lý Hoằng một cái:" Ngươi muốn đi đâu?"
Lý Hoằng kéo chặt đai ngọc:" Trường An!"
" Ai ở Trường An có thể giúp ngươi chủ trì đại cục?"
" Huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư kỳ thực đều là lương thần."
Hai huynh đệ đó ngả về phía ai thì Vũ Mị cũng không bất ngờ, nếu nói tới bản lĩnh, đích thực mấy năm qua hai huynh đệ này khiến Vũ Mị nhiều lần ngạc nhiên, nhưng bản chất bọn chúng chỉ có thể làm cho săn cho người ta thôi, Vũ Mị dùng chứ không tin chúng.
Vũ Mi cười nói:" Rốt cuộc bọn chúng cũng quy thuận ngươi, vấn đề là ngươi có chắc huynh đệ bọn chúng có thể khống chế Trường An chứ?"
Lý Hoằng cười to:" Điều này không thể không cám ơn Vân Sơ, lần này toàn bộ huân quý, quan viên trọng yếu của Trường An bị y dẫn đi rồi, ngay cả gia nô nhà y cũng đi hết, chỉ để lại một tòa thành trống, bây giờ hài nhi không tới đó thì đợi tới bao giờ?"
Vũ Mị tựa như hiểu ra điều gì đó: " Xem ra ngươi cũng đã quyết định chuyện định đô ở Trường An rồi."
" Nếu chuyện không thể thay đổi, vậy thì sao không tiên hạ thủ vi cường? Chỉ cần chiếm lấy Trường An ổn định thiên hạ rồi, sau này Vân Sơ có quay lại Trường An chỉ có thể tiếp tục làm huyện lệnh Vạn Niên của y thôi." Lý Hoằng càng nói càng đắc ý:" Bao năm qua không phải luôn thể hiện mình một lòng một dạ vì Trường An sao, điều đó cũng là gông cùm của y, một khi y làm khác đi, y mang tiếng dối gạt người đời, mang tiếng gian hùng mua danh kiếm tiếng, uy vọng của y sẽ mất hết." " Đợi trẫm trị vì thiên hạ vài năm, nắm mọi thứ trong tay, việc đi hay ở Trường An không tới lượt y định đoạt. Cả đời này y cứ yên tâm mà làm huyện lệnh Vạn Niên, trẫm giống phụ hoàng vậy, không bạc đãi y."
Bên ngoài lại truyền tới tiếng nổ lớn, tựa hồ chấn động từ vụ vổ tạo thành gió thổi qua cửa sổ rồi, Vũ Mị cười lạnh:" Giỏi lắm! Xem ra cung biến nơi này là ngươi đào hố lớn cho mẫu hậu của ngươi rồi phải không?"
Lý Hoằng ngạo nghễ chắp tay:" Xin mẫu hậu tới Điện Dưỡng Tâm ở Tấn Dương cư ngụ."
Vũ Mi lạnh lùng nói:" Bản cũng muốn ở Lạc Dương dưỡng lão."
Lý Hoằng nhìn thẳng Vũ Mị, nói rất dứt khoát:" Nhi thần cho rằng Tấn Dương sơn thanh thủy tú, thích hợp cho mẫu hậu an cư nhất, Lạc Dương lúc này e là loạn rồi, không phù hợp với mẫu hậu đâu."
(*) Đình thi bất cố, thúc giáp tương công: Nói điển cố thời Xuân Thu, Tê Hoàn Công chết, đám con cái không lo ma chay, bỏ mặc xác ông ở đó, đánh nhau tranh đoạt ngôi vị.
Thực ra trước đó ông này bệnh nặng còn bị chúng nó còn xây tường cao nhốt cơ, sau đó mới tới điển cố kia, cũng là bậc bá chủ một thời. Giống Triệu vũ linh vương, khi sống oai hùng, khi già yếu thì không còn quyền lực, chẳng ai coi ra gì.