Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1842 - Q7 - Chương 369: Trâm Chết, Y Không Dễ Sống.

Q7 - Chương 369: Trâm chết, y không dễ sống. Q7 - Chương 369: Trâm chết, y không dễ sống.Q7 - Chương 369: Trâm chết, y không dễ sống.

Vân Sơ lúc bấy giờ chưa hề biết rằng mình đã thành quả dâu dại ngon ngọt nhất trong miệng Lý Trị, vẫn còn đang từng bước tiến lên. Cung Cửu Thành khi mới xây dựng cơ bản mô phỏng theo thành Trường An, cho nên đường xá thông tới bốn phương tám hướng, hai bên đường là lầu các cung điện cao lớn, trở thành phương thức phòng thủ tốt nhất.

Đội ngũ ky binh của Vân Sơ không phát huy được hết uy lực ở nơi này, ngược lại rất dễ bị đối phương bao vây, chia cắt rồi tiêu diệt.

Mã Sở Tần chết dưới mã sóc của Vân Sơ là bởi bì binh mã của chiết trùng phủ Thương Châu từng nằm dưới sự chỉ huy của Vân Sơ. Mặc dù không phải đích thân Vân Sơ chỉ huy họ, nhưng dù gì theo y ra trận, uy danh của Vân đại tướng quân khiến lòng quân của bọn họ dao động mới có thể thắng dễ một trận.

Đám tiếp đó khỏi cần nói, nhìn tấm gương của Mã Sở Tần, lại bị những lời nói của Vân Sơ tác động, không ai chịu liều mạng nữa, người hoàng hậu muốn đẩy tội cho thái tử, bên thái tử không ngốc, sao để người ta lợi dụng, thậm chí tới một mũi tên cũng không dám bắn ra. Cứ như thế tuy Vân Sơ tiến không nhanh, nhưng gần như không gặp phải nguy hiểm gì.

Đến khi Vân Sơ nhìn thấy Kim Ngô vệ đại tướng quân Trương Huyền Ngộ xuất lĩnh binh mã hung hãn xuất hiện trước mặt, y liên biết bất kể là Vũ Mị hay Lý Hoằng chuyến này thực sự muốn diệt mình rồi, bọn họ phái ra con chó săn hung dữ.

Khác với Mã Sở Tần xuất thân từ chiết trùng phủ của Quan Trung, Trương Huyền Ngộ xuất thân chiết trùng phủ Hà Bắc Đạo thực sự muốn giết chết Vân Sơ. Tên này năm xưa theo Doanh Châu đô đốc Vương Hiếu Kiệt xuất binh Liêu Đông tiêu diệt liên quân Khiết Đan, kết quả Vương Hiếu Kiệt bại trận nhục nhã ở ở Dã Trư Nguyên, hắn cũng bị đánh tan ở Hoàng Chương Cốc.

Lần đó tội đều ở Quách Đãi Phong thông đồng với địch, Vân Sơ giết chết Quách Đãi Phong ở chùa Già Lam, tên này may mắn thoát khỏi bị trách tội, tiếp tục ở lại Doanh Châu làm tướng quân, thậm chí còn được thăng tiến. Nhưng kể từ khi Vương Hiếu Kiệt chiến bại, quân đội ở đại doanh Doanh Châu rất ít khi được triều đình sử dụng, liên tục mười năm không tiến nổi một bước. Trương Huyền Ngộ không biết cúi đầu trước thế lực nào, chưa tới hai năm từ tướng quân tứ phẩm được đề bạt lên thành Kim Ngô vệ đại tướng quân.

Chưa ai công khai nhận con chó dữ này, giờ thả nó ra cắn Vân Sơ vô cùng thích hợp, trên danh nghĩa, hắn là người của hoàng đế.

" Vân Sơ, ngươi tự ý dẫn người xông vào cấm cung, còn chưa biết tội? Mau mau xuống ngựa chịu trói đi." Trương Huyền Ngộ quát lớn, người mặc thiết giáp đen, cưỡi trên lưng con ngựa cũng đen xì, theo sau lưng hắn toàn bộ đều là phủ binh của Hà Bắc:

Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa thong thả nói:" Kim Ngô vệ phải mặc hoàng kim tỏa tử giáp, đi tiên phong cho hoàng đế, hoặc hộ vệ bên hoàng đế, cái đống sắt vụn trên người các ngươi lấy từ nơi nào ra vậy?"

Trương Huyền Ngộ không phải người nói nhiều càng không muốn thừa lời với Vân Sơ, vừa rồi hắn đã nhận được tin, đám bách tính lộn xộn bên ngoài cung Cửu Thành đang tập hợp thành từng đội ngũ trăm người, theo sau một vị huân tước, được bí thư giám Vân Cẩn dẫn lỗi, đang xếp hàng tiến vào cung Cửu Thành.

Một khi những kẻ đó chiếm lĩnh cung Cửu Thành, đám người bọn họ dứt khoát không có kết cục gì tốt đẹp.

" Tự ngươi chuốc lấy cái chết! Lên!" Trương Huyền Ngộ tuy lớn lối, nhưng hắn không ngốc mà lên giao chiến với Vân Sơ phất tay, 500 thân binh xông về phía Vân Sơ:

Cùng lúc ấy trên tường cũng xuất hiện trịch đạn binh cầm trong tay đạn thuốc nổ, đạn cháy, hô to:" Vân Sơ, ngươi vô cớ dẫn người xông vào cấm cung, mau buông vũ khí đầu hàng, nếu không giết không tha!"

"Vân Sơ, ngươi vô cớ dẫn người xông vào cấm cung, mau buông vũ khí đầu hàng, nếu không giết không tha!"

Tiếng hô cứ như thế vang vọng, ý đồ hết sức rõ ràng, để cả người ngoài nghe thấy hắn danh chính ngôn thuận, nếu Vân Sơ phản kháng có giết cũng là hợp tình hợp lý, không trách được ai. Đương nhiên nếu có thể không giết Vân Sơ thì cố gắng không giết, bắt sống y mang tới trước mặt thái tử điện hạ sẽ là công tích không gì có thể sánh bằng.

Tiêng hô ngày một lớn, hiển nhiên có quân khác đang phụ họa, Vân Sơ chẳng bận tâm, y nhìn thấy đám trịch đạn binh đứng ở trên tường giả vờ giả vịt, tựa hồ ngay giây phúc sau sẽ ném đạn thuốc nổ xuống giết chết hết đội ngũ ky binh của mình, nói với Ân Nhị Hổ ở bên cạnh:" Ngươi xem, thế nên quân đội tốt nhất đừng bao giờ tham gia đấu tranh chính trị, muốn giết lại không dám giết, đúng là tự chuốc lấy cái chết."

Nói rồi lấy từ trong túi bên hông ngựa ra khẩu súng trường, nhắm thẳng vào phía trước bóp cò, ngay lập tức đám Ân Nhị Hổ cũng rút súng ra, thoáng một cái tiếng súng nổ như đỗ rang vang lên dồn dập trong cung Cửu Thành.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Liên tiếp âm thanh tử thần đòi mạng vang lên, nhiều kẻ chưa biết gì vẫn đang kích động hô hào.

Súng đạn không có mắt, Trương Huyền Ngộ trúng đạn giữa mi tâm, đạn xuyên qua đầu hắn, để lại một lỗ rất nhỏ, nhưng từ sau gáy hắn bay ra thì toác một lỗ to như nắm đấm. Cùng chung số phận với Trương Huyền Ngộ còn có đám trịch đạn binh giêu võ giương ao trên tường cao, khoảng cách chưa tới 10 mét, đạn do súng trường bắn ra dễ dàng xuyên qua giáp da trên thân thể bọn chúng. Ngay tức thì đám trịch đạn binh rơi tới tấp từ trên tường xuống, tới lúc chết còn không biết chết vì cái gì ...

Tiếng hô hào ngưng bặt, có không ít tên thấy đồng bọn bên cạnh đang hô khí thế đột nhiên mồm há hốc, đầu như vỡ toạc, kinh hoàng nhảy ra khỏi tường tới bên đối diện, chẳng mấy chốc trên tường sạch bóng người.

Vân Sơ bắn liền một lúc tám viên đạn, tới khi làn khói súng lờ mờ tan đi, trên đường phố chật chội của cung Cửu Thành đã chật kín thi thể hoặc thương binh gào thét.

Thực ra số chết không nhiều, số cắm đầu bỏ chạy nhiều gấp bội phần, kẻ nào kẻ nấy chạy như có ma quỷ truy đuổi phía sau.

Trên đời này, thứ không biết luôn là thứ đáng sợ nhất.

Cung Cửu Thành vốn không quá lớn, từ tiền môn tới Điện Thanh Lương cũng chỉ năm dặm mà thôi, tiếng súng đoàng đoàng trong sơn cốc, nhờ địa hình mà truyền tới tai Lý Trị một cách rõ ràng.

Người ngoài có lẽ không biết đó là âm thanh gì, nhưng Lý Trị thì khác, khi tới xưởng số hai, tuy hắn chỉ thích hỏa pháo, đối thứ súng nòng nhỏ không mấy quan tâm, nhưng vẫn nhận ra được.

Lắng nghe tiếng súng một lúc, Lý Trị nói:" Vân Sơ tới được Quan Bộc Đình rồi."

Huyền Trang đại sư không biết âm thanh này là gì, nhưng đoán ra, không phải chuyện tốt lành:" Y muốn gặp bệ hạ thế nào cũng phải tốn một phen công phu."

Lý Trị trầm mặc hồi lâu:" Trẫm biết y vì Trường An mà dốc nhiều tâm huyết, nhưng vì đại kế của Đại Đường, trẫm không thể giao Trường An cho Vân Sơ được."

Tôn Tư Mạc và Huyền Trang đều không nói gì, với tình trạng của Lý Trị bây giờ, e rằng có sắc phong cũng chẳng còn giá trị gì hết.

Lý Trị lúc tình táo vẫn rất trí tuệ, như đọc được suy nghĩ của hai người kia, nói tiếp:" Hiện trẫm vẫn là hoàng đế trên danh nghĩa của Đại Đường, lời trẫm nói ra, dù không ai thừa nhận, nhưng thế là đủ rồi, chỉ cần cho Vân Sơ cơ sở pháp luật, với bản lĩnh của y, y có thể đem ý chỉ của trẫm biến thành sự thực. Thực lực mới là chân lý không thể phản bác."

" Bệ hạ nhầm rồi." Huyền Trang đại sư lên tiếng:" Vân Sơ không có mưu đồ gì với Trường An, tâm huyết y giành cho Trường An đều vì bách tính có cuộc sống tốt hơn, nếu y muốn chỉ là quyền lực, muốn khống chế Trường An thì không cần tốn nhiều công sức như thế, không cần làm nhiều việc thừa thãi như thế."

" Lần này y tới thăm bệ hạ chỉ vì tình nghĩa, đây là điêu không cần nghi ngờ gì."

Lý Trị lại lần nữa trâm mặc, ánh mắt nhìn ra cửa điện lẩm bẩm:" Nếu thế ... trẫm chết đi, y sẽ sống không dễ dàng gì."

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment