Q7 - Chương 368: Chấp niệm khó bỏ.
Q7 - Chương 368: Chấp niệm khó bỏ.Q7 - Chương 368: Chấp niệm khó bỏ.
Âm mưu, lừa gạt, mâu thuẫn xung đột, những chuyện tệ nhất đều xuất hiện ở cung Cửu Thành này.
Bất kể là ngụy trang tốt tới mấy thì cuối cùng vẫn phải lấy bộ mặt thật ra đối diện với người khác, bởi vì đây là thời khắc liên quan tới thu hoạch cuối cùng rồi.
Trái quả thành công hôm nay của mỗi người có ai là không ươm trồng từ hi sinh, nhẫn nhục, từ máu và nước mắt, làm gì có chuyện chịu chia cho người khác, cho dù chỉ là một phần.
Trái quả đã treo trĩu trịt trước mặt rồi, đừng nói là người có công sức chăm sóc, cả kẻ không liên quan gì nhìn thấy cũng đỏ mắt thèm thuồng muốn tranh đoạt.
Chỉ có Huyền Trang đại sư và Tôn thần tiên không phải như thế, bọn họ tới thăm Lý Trị, một là để kết thúc một phần nhân quả, một là vì chân thành cảm tạ Lý Trị bao năm qua ủng hộ Thái y viện.
Lý Trị mặc dù không theo Phật, hơn nữa còn hạn chế Phật môn ở mức độ nhất định, nhưng hắn lại giúp Phật môn một lối ra "tây xuất Dương Quan", Phật môn vốn tới từ phía tây, nay lại lần nữa hưng thịnh ở phương tây cũng là kết quả không tệ.
Sự hưng thịnh của tôn giáo thường có liên quan chặt chẽ tới sự hưng thịnh của hoàng quyền, như tình huống bây giờ, sức ảnh hưởng của Đại Đường lan tới đâu, nơi đó liền thành mảnh đất màu mỡ cho Phật giáo đồ truyền giáo.
Đại Đường hưng thịnh, đại biểu cho Phật môn hưng thịnh, bởi thế ở phương diện bảo vệ bình ổn xã hội Đại Đường, thái độ của Phật môn và hoàng tộc là nhất trí. Chỉ khi nào Đại Đường hưng thịnh, Phật môn mới có thể xây dựng những ngôi chùa hùng tráng ở nơi phong cảnh tú lệ tại biên hoang.
Bởi vậy chưa tính tới uy vọng của Huyền Trang đại sư, hoàng hậu và thái tử không lý do gì ngăn cản ông vào cung, ít nhất ông sẽ không làm mọi chuyện tệ hơn.
Thịnh thế thì xây dựng, tới khi loạn thế tới sẽ quay lại ăn đồ tích góp thịnh thế để lại, đó là pháp môn không đổi giúp Phật môn có thể kéo dài bao năm không suy. Tôn Tư Mạc vốn là lão thần tiên sống tự do tự tại, đáng tiếc, từ khi Trường An xuất hiện một tòa y viện cao cấp thực sự phục vụ cho bách tính thiên hạ, vị thần tiên tiêu diêu đó liền bị trói một quả cầu sắt lớn vào cổ chân, không thể vân du tứ hải như trước kia nữa.
Bây giờ cùng với việc thái y viện đã tích góp đủ lực lượng, đang dần từng bước mở rộng tới các châu phủ Đại Đường, toàn thân lão thần tiên liền bị buộc vô số quả cầu sắt. Đừng nói tới đi mây về gió, đôi chân này bây giờ muốn rời mặt đất một bước cũng khó khăn.
Ông cụ đi hành y khắp thiên hạ là vì để chữa được bệnh cho thật nhiều bách tính khắp nơi, từ khi có cơ cấu thái y viện, nó giúp chia sẻ rất nhiều ưu lo cho lão thần tiên.
Dù sao đó cũng là một sự nghiệp vĩ đại, vĩ đại tới mức đủ để khiến lão thần tiên từ bỏ danh tiếng thần tiên của mình, trở thành viện trưởng của toàn bộ thái y viện khắp Đại Đường.
" Người trong thiên hạ đều nhớ ơn đức của bệ hạ." Lão thần tiên rút ra tám chiếc ngân châm trên cổ Lý Trị rồi ca tụng công đức của hắn:
Làm thế là vì bất đắc dĩ thôi, thân thể của hoàng đế cơ bản đã là ngọn đèn cạn hết dấu rồi, tinh thân cũng đã suy kiệt cực độ. Nếu không khen ngợi vài câu giúp phấn chấn tinh thần, lão thần tiên rất lo Lý Trị sẽ chết ngay trước mặt mình.
Lý Trị nghe thấy rồi, mất một lúc mới lắc đầu:" Trẫm nhếch nhác quá."
Tôn Tư Mạc vừa lấy cồn khử trùng ngân châm vừa nói:" Đại hạn của bệ hạ đã tới rồi, còn để ý tới chuyện nhỏ như vậy sao?"
Lý Trị quay đầu, nhìn thấy cả Huyền Trang đại sư mặt mày hiền từ ngồi đó, nói:" Thế này không phải lễ."
Huyền Trang đại sư mỉm cười:" Bệ hạ cả đời đã làm hết chuyện mình muốn làm, quan trọng nhất là lại còn thành công rồi, bao năm qua bệ hạ trị vì thiên hạ, bốn phương không kẻ nào dám dấy binh, còn gì nữa mà chưa hài lòng chứ."
Lý Trị nhìn lại bản thân, cố chấp nói:" Dù sao vẫn là quá nhếch nhác."
Huyền Trang đại sư cười to:" Phi long khi rơi xuống đất, cả sâu bọ cũng có thể leo lên người. Bệ hạ bây giờ mặc dù nằm ở hoang thôn, chẳng phải vẫn có người vì muốn gặp bệ hạ một lần, đang dốc sức chém giết sao?"
" Ồ tên Nhị Bách Ngũ đó rốt cuộc cũng đã tới." Giọng Lý Trị có sức sống hơn một chút:" Y tới đây là để cười trẫm đấy, tên đó làm gì có ý tốt đẹp gì chứ."
" Dù sao cũng náo nhiệt hơn một chút. Phải rồi, bệ hạ đã viết chiếu thư truyền vị chưa?" Cũng chỉ có lão thần tiên địa vị siêu nhiên mới hỏi ra được câu này:
Lý Trị thở dài:" Viết rồi, thái tử trải giấy, hoàng hậu mài mực, cuối cùng hai người họ đọc lại, trẫm đóng dấu lên là được."
Huyền Trang đại sư chắp tay:" Vậy là thiên hạ yên rồi."
Lý Trị chưa buông được khúc mắc:" Thiên hạ yên, lòng trẫm khó yên."
Tôn Tư Mạc khuyên nhủ:" Đại trượng phu gánh trọng trách thiên hạ, nay cởi bỏ được gánh nặng vạn cân, nên thả lỏng vài ngày. Bệ hạ lại không muốn thả lỏng bản thân, vậy là sao?”
Lý Trị giọng cao lên:" Ý lão thần tiên là trãm phải chấp nhận sự sỉ nhục này à?"
Tôn Tư Mạc vuốt râu:" Hay bệ hạ lệnh giết họ đi, mười mấy vạn bách tính ngoài kia có thể làm được việc này."
Lý Trị ngớ người, không nói được.
Huyền Trang đại sư chắp tay niệm phật hiệu, kể chuyện:" Ở nước Sư Tử có một thương cổ, chuẩn bị vượt qua muôn trùng núi non tới nước Xá Lâm làm ăn, kết quả là gặp phải một đàn sói. Khi sắp mất mạng bởi miệng sói, hắn tung mình nhảy xuống khe núi, nhưng đại nạn không chết, được một cái cây khô mọc ngang khe núi đỡ lấy. Đến khi hắn tưởng rằng đã thoát nạn mà hoan hỉ thì phát hiện ở đầu kia cái cây khô có một con rắn độc đang trườn về phía mình."
" Thương cổ đó bò dậy chuẩn bị chiến đấu với rắn độc, cành cây khô rung rinh không ngớt, quay đầu thấy một con chuột lớn đang gặp rễ cây khô. Hắn muốn men theo vách đá để leo xuống, phát hiện phía dưới vực có con sư tử đang há to mồm đợi hắn rơi xuống." " Vì thế trên có sói dữ, dưới có hùng sư, trước có rắn độc, sau có chuột lớn. Bệ hạ cho rằng thương cổ của nước sư tử phải làm thế nào?"
Lý Trị châm chọc:" Đám hòa thượng các ngươi hay nói Phật có ở khắp nơi, tất nhiên là Phật tới cứu rồi."
Huyền Trang đại sư mỉm cười lắc đầu:" Thương cổ của nước Sư Tử đó không phải là người tốt, hắn từng giết người làm ăn cùng cướp hàng hóa, thu lợi ích lớn, nên định sẵn hắn sẽ gặp phải nạn sói dữ bao vây."
" Hắn không phải người hiếu kính trưởng bối, để mặc mẫu thân mình chết trong nghèo đói bệnh tật, con sư tử đó là do oán khí mẫu thân hắn hóa thành, đợi hắn trả lại huyết nhục sinh thành."
" Hắn cũng không phải phụ thân nhân từ, gặp phải năm đói kém, hắn vứt bỏ con cái con nhỏ, để chúng phải chết đói, nên hắn phải chịu nỗi khổ độc rắn vào cắn tim."
" Một kẻ bất nhân bất hiếu như thế, nhân quả quấn lấy người như vậy, tất nhiên làm sao có thể giải thoát cho được, cho nên con chuột lớn kia tới cắn đứt bấu víu của hắn."
Lý Trị nghe tới đó không khỏi liên tưởng tới bản thân, nổi giận:" Ý đại sư nói, tình cảnh này của trẫm là do trẫm tự chuộc lấy sao?"
Huyền Trang đại sư mỉm cười:" Chấp niệm vốn là nguồn gốc của muôn vàn nỗi khổ, sao bệ hạ không buông bỏ chấp niệm đi."
Lý Trị hầm hừ:" Buông bỏ rồi thì trẫm còn lại cái gì?"
Huyền Trang đại sư nhìn bầu trời trong xanh, gió mát vi vu ngoài điện:" Chính vào thời khắc sinh tử khó lường đó, thương cổ đột nhiên phát hiện bên cạnh có một quả dâu dại đã chín. Thời khắc ấy hắn quên đàn sói, sư tử, rắn độc, chuột lớn, hái quả dâu dại đó, dùng toàn bộ tinh thần hưởng thức vị ngọt của nó ..."