Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1840 - Q7 - Chương 367: Ngoài Hối Thối, Trong Bẩn Thỉu.

Q7 - Chương 367: Ngoài hối thối, trong bẩn thỉu. Q7 - Chương 367: Ngoài hối thối, trong bẩn thỉu.Q7 - Chương 367: Ngoài hối thối, trong bẩn thỉu.

Mã Sở Tần làm sao không hiểu đạo lý đó, Quan Trung hiện nay mặc dù các chiết trùng phủ vẫn nắm trong tay Đại Đường, nhưng trừ phủ binh ra, toàn bộ người còn lại tựa hồ là người của Vân Sơ. Một khi Vân Sơ chết, đừng nói là hơn mười vạn người ngoài thành nổi điên, trăm vạn bách tính Trường An sẽ không để yên, khi đó cần có một kẻ chịu trách nhiệm, toàn bộ gia tộc của hắn sẽ bị ném ra cho bách tính Quan Trung xé xác.

Nghĩ tới hậu quả đó, Mã Sở Tần run rẩy, mắt trợn muốn toét ra:" Vân Sơ, chúng ta đều là tướng lĩnh, vì sao đối xử với ta như thế?"

Nói rồi múa mạch đao lao về phía Vân Sơ, Vân Sơ ngồi yên trên ngựa, tay cầm ngang mã sóc không hề động đậy, vậy mà mũi sóc đâm chuẩn xác vào yết hầu hắn, xuyên qua đẳng sau.

Máu tuôn ra ồng ộc từ miệng mã Sở Tuần, hắn như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, đôi mắt dần mất đi ánh sáng nhìn Vân Sơ.

" Từ khi ngươi nhận mệnh lệnh của binh bộ rời khỏi Thương Châu thì ngươi đã người chết rồi." Vân Sơ lãnh đạm đưa ánh mắt dừng ở mạch đao rơi bên người hắn:" Ngươi rốt cuộc không nỡ buông thanh mạch đao này, cho nên mới lựa chọn đối đầu với ta phải không?"

Nói xong rút mã sóc lại, thân thể Mã Sở Tần đổ xuống, Vân Sơ dùng mã sóc chém đứt xích sắt nối mạch đao. Y nhảy xuống ngựa cầm mạch đao lên, xoay tròn một vòng tại chỗ, hông phát lực, dùng hết sức bình sinh ném mạch đao về phía lầu các kia.

Mạch đao nặng nề lao đi vun vút, vượt qua không gian rộng lớn, mũi đao dài không trúng vào lầu các mà chém vào cột trụ, phập một tiếng, thân đao còn rung lên bần bật.

Mã Sở Tần đã chết, tường thuẫn kiên cố bị đám Ân Nhị Hổ điên cuồng tấn công không ngừng nghỉ, vết nứt ngày một lớn, chẳng mấy chốc bị bọn họ xuyên qua, kéo tới bảo vệ xung quanh Vân Sơ.

Đám sĩ tốt của Mã Sở Tần lùi cả lại, mặt mày hoang mang, không còn biết phải làm sao, lui không dám lui, tiến cũng không dám tiến. Ngay cả đám quân sĩ trên mái nhà đã cầm đạn thuốc nổ ở tay nhưng không dám ném tạo thành cảnh tượng quỷ dị.

Vân Sơ vẫn nhìn chằm chằm lầu gác kia, không biết kẻ đó đi chưa, y không tiếp tục xung phong nữa, mà chầm chậm tiến về Thanh Lương Điện.

Ân Nhị Hổ toàn thân máu me theo sát bên cạnh Vân Sơ, quay đầu nhìn thi thể Mã Sở Tần và giáp sĩ chiết trùng phủ Thương Châu:" Thật đáng tiếc, toàn là hảo hán lại bỏ mạng uổng phí nơi này, không đáng chút nào."

Vân Sơ bi ai ngẩng đầu nhìn quanh:" Nay trong cung Cửu Thành chỉ còn lại đám người mờ mắt vì lòng tham, không còn nổi một anh hùng hảo hán nào, chúng chỉ còn biết làm thế nào kiếm nhiều lợi ích nhất ở cung Cửu Thành, nhưng chúng quên rằng, nơi này không phải chỗ võ nhân nên vào."

Nói tới đó không kìm được lửa giận sôi sùng sục như dung nhan núi lửa, hai hàm răng nghiến lại như muốn vỡ nát, rít lên: " Bây giờ ta chỉ muốn cho một mồi lửa thiêu sạch tòa cung thành này, đốt hết những thứ bẩn thỉu ở đây!"

" Các ngươi toàn là kẻ hèn nhát!"

" Một kẻ không dám giết thân phu, một kẻ không dám thí phụ, ngay cả ta một tên hầu gia ngang ngược vô lễ mà các ngươi cũng không dám giết!"

" Vậy các ngươi còn có thể làm được việc gì?"

" Kẻ nào kẻ nấy toàn hạng hèn hạ vô sỉ, các ngươi chỉ biết đợi trượng phu, phụ thân của các ngươi chết dần chết mòn trong cô độc. Kẻ nào kẻ nấy như sói hoang chuyên môn ăn thịt thối, không chỉ toàn thân các ngươi hôi thối, ngay cả lục phủ ngũ tạng các ngươi cũng bẩn thỉu."

Tiếng rống của Vân Sơ rất lớn, dù trong tâm mắt của y đã không còn ai nữa, nhưng y tin trong góc khuất, trong chỗ tối mà y không nhìn thấy chen chúc chật kín người.

Từ trong lầu các kia, một cánh tay vươn ra nắm lấy mạch đao của Mã Sở Tần, giật mạnh tới nỗi cái cột toác ra một đoạn, vụn gỗ bay khắp nơi. Hai mắt Lý Hoằng đỏ ngầu, mạch đao trong tay múa ra một chiêu đao đẹp mắt, nhưng hắn không lộ diện, từ xa gườm gườm nhìn Vân Sơ đang gầm rống phía dưới, hắn biết những lời này của Vân Sơ có mục đích thâm hiểm hơn, chắc chắn khiến lòng người dao động.

Nói thế nào thì hoàng đế vẫn còn đó, hắn chưa phải là hoàng đế.

Chưa phải, vẫn chưa phải, hai mươi ba năm rồi vẫn chưa phải, Lý Hoằng nắm chặt mạch đao, chỉ thiếu một bước đó thôi, bao năm qua cản trở hắn không biết bao nhiêu kế hoạch phải chờ đợi.

" Ngươi có thể đi giết y."

Giọng nói cách đó không xa khiến Lý Hoằng thoáng giật mình, lắc đầu:" Hài nhỉ không dám giết y."

Vũ Mị bình tĩnh nói:" Ngươi không dám giết y, chứng tỏ rằng y mắng không hề sai."

Lý Hoằng nghiến răng:" Hài nhi không kém cỏi như y nói, không cần vì lời người khác nghi ngờ bản thân, hài nhi tự biết mình là ai, muốn gì, không phải là đứa bé cần sư phụ chỉ bảo nữa."

Câu này cũng có hàm ý rằng, cũng không cần mẫu hậu người phải nói. Vũ Mị hỏi:" Vân Sơ tới đây đón bệ hạ về, là để bức bách ngươi sau này phải định đô ở Trường An, ngươi sẽ tính sao?”

Lý Hoằng nóng nảy cầm mạch đao đi qua đi lại:" Y làm sao lại cố chấp với Trường An như thế cơ chứ, không phải y tung hô cách học thuyết thế kỷ băng hà sao, nói phương bắc sẽ ngày càng khắc nghiệt, ngày càng khó sống. Trường An không thích hợp làm đế đô Đại Đường rộng lớn nữa, kỳ thực từ lâu đã không thích hợp rồi, nếu nói xa hơn, cả từ thời Hán đã như vậy, vì thế mà phải duy trì hai kinh đô Trường An, Lạc Dương."

" Triều đại trước kia cố chấp giữ rịt lấy Trường An không buông chẳng qua vì tập đoàn Quan Lũng bỏ thủ muốn giữ chặt quyền lực của mình mà thôi."

" Nay những thế lực đó đã bị diệt trừ gần hết rồi, Vân Sơ y ngoài Trường An ra cũng không muốn gì cả, cô sẵn lòng giao Trường An cho Vân thị y quản lý, y còn muốn gì nữa?"

Vũ Mị thở dài:" Ta ngươi và cả Vân Sơ đều biết đây là chuyện không thể nào, dù ngươi có dám hứa, Vân Sơ còn dám tin ngươi nữa không? Hơn nữa ngươi ở Trường An, bản cung chỉ có thể ở lại Lạc Dương, hoàng thất Đại Đường sẽ chia rễ. Nay ngươi chiếm cứ phương nam, lại có Thục, đông nam, còn ta hiệu lệnh Hà Gian, Sơn Đông, Hà Bắc, Liêu Đông, thế lực đan cài vào nhau, một khi khai chiến quốc lực Đại Đường bao năm qua khó khăn lắm mới tích góp được sẽ mau chóng suy thoái vê thời thái tông cũng có khả năng."

" Quan trọng là nhiều năm trước Đại Đường dùng binh đối phó với bốn phương, chỉ có bóc lột mà không có bất kỳ chút vỗ về nào."

" Những nước xung quanh đều hận Đại Đường tới tận xương nhưng không có sức phản kháng, bọn họ chỉ thân phục mà chưa phải là đã chết."

" Một khi mẹ con ta bất hòa, biên quan Đại Đường sẽ không có nơi nào là yên ổn."

" Chưa nói tới bao nhiêu năm qua, cha con các ngươi cổ động bản cung gây ra sát nghiệp liên miên, các ngươi nghĩ thiên hạ đều mù mắt hay sao? Một lần hai lần, ba lần còn có thể được, nhưng hết lần này tới lần khác, sẽ không ít người nhìn ra chân tướng rồi. Sơn Đông, Hà Bắc hận triều đình tới xương tủy, vì sao quy phục bản cung? Vì họ nhìn ra điểm ấy."

" Phụ hoàng ngươi khi biết sức khỏe không tốt đã gây ra đêm máu ở Lạc Dương cùng liên tiếp chuyện hồ đồ ở Trường An, sĩ tộc đã hận phụ hoàng ngươi tới tận xương tủy."

" Ngươi là nhi tử của ta và phụ hoàng ngươi, cho nên ngươi không có chút tín nhiệm nào từ họ đâu."

"Ngươi nghĩ giờ là cơ hội cho ngươi à, không đâu, đây là thời khắc nguy hiểm nhất của hoàng tộc, hoàng nhi, lúc này ngươi phải nhẫn nại."

Lý Hoằng hét lớn ném mạch đao bay đi, quay sang mặt hầm hầm với Vũ Mị:" Cô đã làm thái tử của phụ hoàng hai mươi ba năm rồi, nay bệnh phụ hoàng không chữa được nữa, tính mạng chẳng còn bao xa, chẳng lẽ mẫu hậu còn muốn cô phải làm thái tử của mẫu hậu nữa hay sao?"
Bình Luận (0)
Comment