Khi nói câu đó Vân Sơ không nhìn tên lý trưởng đứng còn chẳng nên hồn mà nhìn tráng hán bên cạnh hắn, tên này to khỏe nhất đám, thần thái giống kẻ đứng đầu hơn.
Cứ nghĩ tên này sẽ ra mặt đe dọa huynh muội họ, không ngờ tên đó rất có lễ độ hỏi:" Nghe nói ngươi là thái học sinh?"
"Đúng thế."
"Thì ra là tướng công đọc sách, có biết có biết Trương ông của Khúc Giang lý không?"
"Chưa từng nghe nói tới vị trưởng già này."
"Ngươi đã mua trạch tử và ruộng đất nơi này, vậy nhất định phải biết hương tá Lý ông chứ?"
Vân Sơ chẳng bận tâm hắn hỏi mình như thế có mục đích gì, suy nghĩ, khi Nhạn Môn hầu giao nhà và đất cho y thì có sẵn địa kế và phòng khế hết rồi, lo liệu chu đáo, bới thế không tiếp xúc với lại viên bản địa, lắc đầu:" Chưa từng nghe tới."
Tráng hán nghe vậy bảo với lý trưởng:" Là một người đọc sách không có gốc gác gì. Lý trưởng, già đất và nhà chỗ này phải hơn 700 quan, chúng ta lấy của chúng 500 quan không phải nhiều chứ?"
Lý trưởng gật đầu, lại chỉ Vân Na:" Lấy cả tiểu hồ cơ này."
Vân Sơ không hành động gì cả, vẫn tóm cổ áo Vân Na, quay đầu bảo với Cửu Phì theo cùng:" Hỏi Tu Dung tiểu nương tử, gặp phải loại chuyện này phải làm sao?"
Cừu Phì kinh ngạc, nhưng ngay lập tức chạy về nông trang.
Vân Sơ khẽ vỗ Vân Na đã sốt ruột lắm rồi, không cho nó kích động, lại chắp tay với lý trưởng:" Tòa trang tử này là do Nhạn Môn hầu bán cho ta đấy, các ngươi không cân nhắc chút sao?"
Tên lý trưởng cười to, chỉ đám điền hộ cũ của trang tử lởn vởn đằng xa:" Bọn chúng nói, ngươi và nhà Nhạn Môn hầu không có quan hệ gì cả, vì cái trang này phu nhân còn cãi nhau với hầu gia."
"Mang 500 quan tiền ra đây, ta đảm bảo sau này sẽ không gặp phải chuyện gì xấu, nếu ngươi đưa tiểu hồ cơ cho ta, tiền có thể giảm một nửa."
Lời chưa dứt thì bốp một phát.
Tên lý trưởng lảo đảo ôm miệng lùi lại, kinh ngạc nhìn Vân Na vừa phóng cừu tới vung gậy đánh hắn, tựa hồ chưa tin nổi, xòe tay ra đã có hai cái răng, tựa hồ chưa tin được:" Ngươi đánh ta à?"
Vân Sơ phát hiện phía nhà mình có khói bốc lên, quay đầu sang tên lý trưởng mồm chảy máu:" Ngươi đốt trang tử của ta sao?"
Lý trưởng miệng rất đau, nhìn thấy khói đen bốc lên từ Vân gia trang tử, cũng kinh ngạc không nói ra lời.
"Cháy, cháy rồi!" Đám chân chó của lý trưởng chỉ Vân gia trang kêu lên, lúc này bọn chúng cũng cho rằng là lý trưởng phái người đốt trang tử của người ta:
"Ta ..." Lý trưởng vừa mở miệng định giải thích thì trúng một gậy nữa, lần này là gậy của Vân Sơ, một đòn làm hắn mất năng lực nói chuyện:
Số răng còn lại của tên lý trưởng bị Vân Sơ đánh văng hết, còn phá hỏng một cách hoàn mỹ liên hệ giữa hàm trên và hàm dưới của hắn, từ nay về sau, đoán chừng hắn chỉ còn có thể húp cháo.
Chứ muốn nói chuyện, nếu không thể làm được cái khớp nối hàm nhân tạo thì đời này khỏi nghĩ tới nữa.
Nhìn lý trưởng kêu ú ớ, đám lưu manh thôn quê còn chết điếng, bọn chúng không ngờ, chỉ muốn tới bắt chẹt ít tiền, không ngờ lại thành lớn chuyện thế này.
Giờ trang tử của người ta bị đốt, khói đen cuồn cuộn, dù là tường thành Trường An cũng nhìn thấy rõ ràng.
Phải làm sao bây giờ.
Tên lưu manh hỏi chuyện Vân Sơ khi nãy nhanh trí, xoay người chạy luôn, Vân Na hét lanh lảnh, thúc lừa đuổi theo phía sau, dùng gậy đập thẳng vào đầu hắn.
Vân Na tuy nhỏ sức yếu, nhưng thứ gậy này dùng để đập quá thích hợp, đập cho hắn choáng váng. Tên lưu manh sôi máu xoay người xông vào Vân Na, chỉ là một tiểu hồ cơ, hắn có đánh chết cũng chẳng sợ gì. Không ngờ một cục đá ở đâu đánh trúng trán, hắn rú đau đớn ôm mặt. Vân Na không bỏ lỡ thời cơ, vung gậy đập hết sức, bốp một phát, tên lưu manh thân thể rắn chắc ngã gục.
Vân Sơ giơ ngón tay khen ngợi Ngu Tu Dung, nàng kiêu kỳ quay mặt đi, biết tiểu cô nương còn giận mình nói nàng là hổ cái đây mà, y cười to thúc con ngựa mận chín đuổi theo đám lưu manh chạy tứ tán, Vân Na cũng không thua kém thúc lừa truy sát, mỗi tên một gậy, hai huynh muội đánh gục hết.
Mà lúc này trang tử của Vân gia đã thành biển lửa.
Hương dân đang bận rộn ngoài ruộng kêu lớn, xác các loại công cụ chứa nước, kéo nhau tới cứu hỏa.
Thôi nương tử, Nhị Phì, Tam Phì vò đầu tóc bù xù, ngồi trên mặt đất gào khóc, không khác gì phụ nhân thôn quê nhà bị cháy.
Cho dù là Công Tôn Đại Nương biết ngọn nguồn sự việc cũng nhìn tới mắt đỏ hoe, cảm thấy thảm cảnh nhân gian thế này là cùng.
Ngu Tu Dung thấy Cửu Phì đã trói hết đám vô lại bị đánh ngã, hơn nữa các vũ hầu phụ trách cứu hỏa cung lọc cọc đảy thủy xa tới thì mời Công Tôn Đại Nương lên xe về thành, Vân gia còn có việc phải xử lý, các nàng không cần ở lại vướng chân nữa.
Đầu óc Công Tôn Đại Nương lúc này hỗn loạn, nàng thấy hôm nay mình được mời đi hái hoa thược dược, thuận tiện cùng Thôi nương tử thảo luận, một bộ chăn đệm hai quan rưỡi có phải hơi thấp không?
Không ngờ chuyện còn chưa bàn bạc gì nông trang Vân gia ngoài thành đã gặp tai họa.
Quá đáng nhất là nàng nhìn thấy rất rõ, ngọn lửa đó do Thôi nương tử dẫn đám phó phụ tự đốt, mà người ra kiến nghị là tiểu cô nương có chút mùi vị sách vở ở bên cạnh đưa ra.
Giờ nàng có chút lo cho hai huynh muội Vân Sơ và Vân Na.
"Nhà cửa đã tử tế, vì sao lại đốt?"
Tiểu cô nương hơi ngẩng đầu lên nhìn cột khói kìn kịt:" Những căn nhà đó đã sập xệ lắm rồi, Vân lang quân đã chuẩn bị rỡ đi làm lại. So với việc rỡ bỏ, chẳng bằng làm một ngọn lửa thiêu cháy, như thế khả năng sẽ có người đền tiền, Vân lang quân có tiền xây nhà mới đẹp đẽ rồi."
"Vân Sơ đâu thiếu tiền."
"Bớt được chút nào hay chút đó mà, dù sao tiền đó mà không lấy thì quan phủ được lợi."
"Bọn họ tự đốt nhà thì liên quan gì tới quan phủ chứ." Công Tôn Đại Nương càng nghe càng thấy khó hiểu:
Tiểu cô nương giọng nhỏ nhẹ giải thích: "Đám lưu manh kia nói, nếu Vân gia không nộp 5 quan tiền nước, tới khi nhà bị hỏa hoạn không có nước cứu hỏa. Nên nhất định nhà là do đám lưu manh đốt."
"Theo Đường luật quy định: Đối với phạm nhân cố ý phóng hỏa, căn cứ vào tổn thất lớn nhỏ xử phạt nặng nhẹ. Những kẻ phạm tội ác liệt, không hạn đốt bao nhiêu nhà cửa, sẽ đánh chết."
"Muội nghĩ Vân lang quân sẽ hết sức khai ân, bỏ qua cho đám tòng phạm chỉ nhắm vào lý trưởng độc ác."
Công Tôn Đại Nương tựa như hiểu lại tựa như không, nàng vén rèm lên nhìn quanh, có điều không nhận ra nơi này có gì hay mà Vân Sơ nhắm vào:" Vân Sơ muốn gì?"
"Bách tính nơi này đa phần sống bằng trồng lương thực kiếm sống, Vân lang quân một lòng muốn phường Tấn Xương thành phường thị số một Trường An, nếu lấy được đất nơi này, lợi sản xuất lương thực, rau quả, gia súc, bù đắp phường Tấn Xương, như thế trong phường không thiếu xót gì nữa." Câu này là nàng kết hợp điều Thôi nương tử kể và suy đoán cá nhân:
"Nếu đám lưu manh kia không tới kiếm chuyện, Vân Sơ cũng chủ động gây sự với chúng phải không?"
"Không đâu, nếu lý trưởng Khúc Giang là một vị trưởng giả xử sự công bằng, được bách tính yêu quý, Vân lang quân sẽ không có ý đồ gì với nơi này. May mà lý trưởng lại là kẻ chuyên làm việc ác, vậy thì huynh ấy không bỏ qua cơ hội. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đã gặp rồi phải làm thôi."
"Y thật quyết đoán." Công Tôn Đại Nương không còn nghi hoặc gì nữa, nhìn đôi mắt trong veo của Ngu Tu Dung, than:" Hai người đúng là trời sinh một đôi."