Không ai phát hiện ra Ngu Tu Dung lén lút gặp Vân Sơ, mọi người chơi trong ruộng hoa rất vui.
Hoặc có thể nói, mọi người dù phát hiện ra cũng không nói.
Công Tôn Đại Nương đầu buộc khăn, ôm một bó thược dược rất giống nông phụ trong tranh, chỉ có một điểm không phù hợp là bộ võ phục ôm sát người, lộ ra đường cong chắc nịch và ưu mỹ của bầu vú, khuôn mặt do vận động đỏ bừng tràn trề mùi vị quyến rũ của nữ nhân
Nói thật, ruộng hoa đúng là rất hợp với nữ tử.
Chỉ có Vân Na không thích ruộng hoa, nó cưỡi con lừa tận tình rong ruổi trên con đường đất thôn quê, chạy hết lượt này tới lượt khác chẳng biết mệt mỏi, tiếng cười nắc nẻ vang vọng khắp nơi.
Đợi thương phiến bán hoa tươi chất thược dược được cắt ra lên xe mang đi, Thôi nương tử nhìn số tiền kiếm được không hài lòng, nàng thấy trồng hoa ngoài ruộng thật không đáng.
Sau khi trả tiền công cho thợ hoa sẽ chẳng còn lại là bao.
"Lý trưởng ở nơi này nói, nhà chúng ta phải nộp tiền nước."
Vân Sơ nghe Thôi nương tử nói thế thì khó hiểu nhìn Ao Khúc Giang cách không xa, lại nhìn kênh nước chảy róc rách bên đường lớn:" Trước kia nhà Nhạn Môn hầu có nộp tiền nước không?"
"Không ạ, lý trưởng nói nhà Nhạn Môn hầu là nhà công huân, không cần nộp tiền nước, nhà ta không phải, cần phải nộp, nếu không nộp, không cho nhà ta dùng nước trong kênh."
"Nộp bao nhiêu?"
"Năm nay phải nộp 5 quan."
"Vì sao nhiều thế?"
"Lý trưởng nói nhà chúng ta phải nộp bù tiền nước trước kia nhà Nhạn Môn hầu chưa nộp."
Vân Sơ gãi đầu:" Sao mấy lời này nghe quen vậy nhỉ?"
Thôi nương tử nhỏ giọng nhắc: "Lưu Nghĩa đuổi hai mươi bảy hộ không chịu nghe lời lang quân cũng dùng cái cớ tương tự."
"Thế thì hết cách rồi, đánh thôi." Vân Sơ ngồi vẽ quy hoạch trang tử hết nửa buổi sáng, thấy gân cốt hơi mỏi rồi, đứng dậy đan hai tay vào nhau bẻ răng rắc:
"Hả, lang quân, nơi này vẫn thuộc sự quản hạt của huyện Vạn Niên, lang quân chỉ cần nói với Tôn hộ tào một tiếng là giải quyết được rồi mà."
"Làm vậy là ỷ thế chèn ép người ta, hậu quả càng nghiêm trọng."
"Chẳng lẽ đánh người không nghiêm trọng hơn sao?" Thôi nương tử nhiều khi cũng chẳng hiểu nổi luận điệu của đôi huynh muội này, nàng hoài nghi, có phải lang quân chỉ kiếm cớ đánh người ta thôi không:
"Không nghiêm trọng! Hơn nữa hiệu quả rất tốt, thôn xung quanh Trường An không phải thôn một họ, có thể làm lý trưởng ở đây, có bản có thể xưng là thổ hào, địa vị của họ là do đánh mà ra." Vân Sơ lúc này đã đi lấy gậy bóng chày: "Trước kia bọn họ chưa từng gặp chủ nhân là ta đây, bây giờ phát hiện ra ta chỉ là một thiếu niên, trong nhà còn có tiền, không bắt nạt ta thì bắt nạt ai?"
"Vậy là đánh sao?"
"Phải đánh, bọn chúng có đông không?"
Xem ra không lay chuyển được lang quân rồi, Thôi nương tử nhanh chóng tính toán sao để được lợi nhất: "Không tính là đông, chừng mười mấy tên dáng vẻ như lưu manh. Lang quân, không bằng đánh xong, người làm luôn lý trưởng ở đây, như thế sẽ có nhiều ích lợi cho nhà ta, dù không có nông điền, sau này cũng dứt khoát không thiếu lương thực, càng không thiếu người làm việc ở nông trang."
"Nay phường Tấn Xương chỉ thiếu một nguồn lương thực ổn định tại chỗ, bù đắp điểm này, phường Tấn Xương sẽ không thiếu gì nữa."
"Thiếp thân nhìn lý trưởng đó là kẻ bị tửu sắc khoét rống rồi, chắc không có bản lĩnh gì đâu."
Vân Sơ tán thưởng: "Ừ, ngươi nói có lý lắm, ta đi rồi về."
Thôi nương tử gọi với theo: "Lang quân, thiếp bảo Cửu Phì chuẩn bị rồi."
Vân Sơ không thèm để ý tới Thôi nương tử, dù sao lâu lắm rồi y không đánh nhau, cần luyện tập, tên lý trưởng ác bá nơi này tới đúng lúc lắm.
Đúng như Thôi nương tử nói, người thành thị như phường Tấn Xương, vấn đề phiền phức nhất là lương thực và than củi, nếu như có thể lấy được mảnh đất gần thành Trường An thế này,đúng là bớt được bao việc.
Vân Sơ cưỡi ngựa, tay cầm gậy bóng chày vẫy vẫy tay với đám nữ tử đang chuẩn bị đồ nướng rồi ra ngoài. Vân Na nhìn thấy ca ca cầm gậy bóng chảy là biết có trò hay, lập tức như con báo thấy khúc xương, nhảy lên con lừa của mình, vội vàng đuổi theo:" Ca ca, đợi muội với."
Công Tôn Đại Nương nhìn hai huynh muội họ đi xa, hỏi Thôi nương tử:" Hai huynh muội họ làm gì thế?"
Thôi nương tử đặt xâu thịt Tam Phì vừa nướng xong lên đĩa:" Không sao đâu, trong nhà có chút chuyện nhỏ, lang quân sẽ giải quyết tốt."
Tiểu nha hoàn Tử Quyên gặm cái cánh gà, miệng lúng búng:" Đi đánh nhau phải không? Tiểu nương tử nhà ta giỏi lắm."
Ngu Tu Dung trừng mắt với nó, con nha đầu này từ hồi chơi với Vân Na liền nhiễm không ít thói xấu.
Công Tôn Đại Nương nghe vậy cười to, vội vàng lau miệng, nói với Ngu Tu Dung:" Hay là đi xem xem người trong lòng muội chém giết bốn phương thế nào?"
Ngu Tu Dung lắc đầu:" Chàng không bảo muội theo."
"Muội thực sự tinh thông võ kỹ sao?"
"Công phu thô thiển mà thôi, muối là nữ tử yếu ớt dẫn theo mấy lão phó, không hiểu chút thuật kỹ kích, không cách nào đứng chân trong phường thị."
"Ta nhìn vóc dáng muội, chân dài tay dài, là mầm tốt để luyện kiếm đấy, có muốn theo ta học kiếm không?"
"Muội thích thuật cung tiễn hơn."
Tiểu nha hoàn Tử Quyên khoe ngay:" Tiểu nương tử nhà tỳ nữ có thể dùng dùng ná bắn chim đấy, bách phát bách trúng đấy."
Lý trưởng của Khúc Giang lý là người rất quy củ, đứng bên ngoài địa giới Vân gia, chừng hai mấy chưa tới ba mươi, ăn mặc xa hoa, nhưng da mặt tai tái thiếu sức sống, trông như sào treo áo vậy, theo sau hắn là mười mấy tên đứng ngồi tùy tiện, còn khá lạnh mà toàn mặc áo cộc tay, như sợ người ta không biết mình không phải người tử tế.
Chỉ là thấy bọn chúng chỉ có tay không, Vân Sơ quyết định không giết người, tóm cổ áo Vân Na, nha đầu đó mặt mày rất hăm hở, định đánh không cần hỏi.
Vân Sơ vừa chắp tay thi lễ thì nghe lý trưởng nói dứt khoát:" Ta nói rồi đấy, nộp năm quan tiền nước năm nay, ta sẽ không làm khó ngươi, có thể tiếp tục dùng kênh nước. Không nộp thì nhà sẽ gặp hòa hoạn, không có nước mà dập đâu."
Vân Sơ mỉm cười:" Không thể thương lượng được sao? Tiền nước 50 đồng thì nhà ta nộp."
“50 đồng?” Tên lý trưởng bị kiểu trả giá của Vân Sơ làm mắt muốn lồi ra: