Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 202 - Q1 - Chương 202: Sử Tử Đực Gặp Hổ Cái. (1)

Q1 - Chương 202: Sử tử đực gặp hổ cái. (1) Q1 - Chương 202: Sử tử đực gặp hổ cái. (1)

Đợi đám người đó bị đuổi khỏi phạm vi của Vân Gia trang tử, đoàn người Vân Sơ mới tiến vào trang, không ai vì chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng.

Trang tử quá rách nát, không có một gian phòng nào tử tế để ở, may là trong sân có một cây hồng rất to, có thể che mưa che nắng, Vân Sơ ra ngoài luôn có thói quen mang theo lều. Thiên nhiên thế này, ở trong nhà hơi phí.

Phó phụ Vân gia thuần thục đem bàn gấp bày dưới bóng cây, có thể vừa nghe chim hót vừa thưởng thức trà.

Trà của Vân gia chưa bao giờ cho bất kỳ thứ gia vị nào vào, vụn trà đắng ngắn uống một ngụm là dính đầy miệng, cả đám phó phụ chẳng ai thích.

Vân Sơ uống trà thực ra là coi như uống vitamin, mùa đông ở Trường An không có mấy rau xanh, chẳng khác gì Tây Vực, chẳng qua nhiều rau muối, rau chua, đậu hũ hơn mà thôi.

Đám phụ nhân nghỉ ngơi chốc lát liền đi tới ruộng hoa, Vân Sơ bấy giờ mới bắt đầu dùng bút vẽ quy hoạch nông trang của mình.

Tất cả những căn nhà đất thấp bé như chuồng heo ở đây không cần tồn tại, Vân Sơ muốn xây những căn nhà gạch cao lớn dùng để mùa hè tới nghỉ mát cũng là cho Vân Na chăn cừu.

Không thể không nói chứ, đất đai nhà Lương Kiến Phương đúng là tốt, cách Khúc Giang chưa tới 500 mét, vậy mà địa thế nơi này còn cao, dù Khúc Giang có dâng nước cũng chẳng ngập tới nơi này.

Không biết Lương Kiến Phương nhất thời kích động tặng mảnh đất này đi có bị lão bà mắng không.

Hoa trong ruộng thược dược đã nở lác đác rồi, Ngu Tu Dung ôm một bó hoa từ ruộng về.

Thấy một mình Vân Sơ ngồi đó vẽ gì đó, nàng đứng một bên lặng lẽ quan sát y đang chống tay lên một bên má trầm tư. Gương mặt thanh tú, cánh môi rõ nét, lông mày tuấn tú thẳng tắp. Ánh mắt của y lúc trầm tư toát lên một vẻ trầm tĩnh không cân xứng với tuổi tác cho lắm, nhưng có vẻ chững chạc khiến các thiếu nữ nhìn vào tim liền đập thình thịch. Xung quanh không có ai, nàng hơi do dự rồi đi thẳng tới, nhìn y:" Vì sao muốn cưới một cô nữ như thiếp?"

Vân Sơ đang tập trung nên hơi giật mình, quay người sang, thấy Ngu Tu Dung đứng cách mình chừng mười bước chân, vì hôm nay hẹn trước đi hái hoa, nên nàng thay một bộ trang phục vải thô màu xanh, tuy khuôn mặt nàng trông vẫn còn non nớt, vóc dáng lại khá cao ráo đã hơi có dáng vẻ của một đại cô nương; dung mạo xinh đẹp, hàng lông mày đậm, chiếc mũi xinh xắn thẳng tắp, cặp môi đầy đặn, đôi mắt to đen lay láy tỏ ra dè dặt, đang lấy dũng khí đối diện với y, đáng yêu muôn phần. Y cười khoe hàm răng trắng:" Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, phát hiện rất thích hợp, liền muốn cưới."

Phát giác Vân Sơ nhìn mình chăm chú, Ngu Tu Dung hiển nhiên không quen, gò má ửng đỏ, đi tới bàn bên cạnh đó sắp xếp những món đồ đã được phó phụ bố trí đâu vào đó, che giấu bớt lúng túng: "Vì thích hợp à?"

Mặc dù nàng chỉ kiếm việc để làm thôi, nhưng động tác nhanh nhẹn tháo vát, hiển nhiên là người quen làm việc, Vân Sơ càng nhìn càng thấy thích: "Ta tổng cộng chỉ nhìn nàng có hai cái thôi mà đã thấy thích hợp, ta đã bội phục dũng khí của mình lắm rồi. Nếu nàng thấy ta cũng thích hợp làm lương nhân của nàng, vậy thì sớm đồng ý, tránh dũng khí của ta biến mất."

Ngu Tu Dung bặm môi quay sang: "Chàng thật vô lễ."

Ai ngờ Vân Sơ nói còn quá đáng hơn: "Sư tử đực nói chuyện với hổ cái không cần phải khách sáo, sử tử đực nói chuyện với cừu dê lại hết sức lễ độ."

Luận điệu gây sốc này làm Ngu Tu Dung nhất thời quân cả giận, mắt mở to: "Vì sao?"

"Rời khỏi sư tử đực, sư tử cái vẫn là vương giả trong muôn thú, sư tử sở dĩ khách khí với cừu dê, hoàn toàn vì muốn ăn thịt chúng. Giống tử tù, trước khi chết còn được miếng thịt ngon để ăn, nói vài câu tốt đẹp có là gì?"

"Bằng vào cái gì mà nói thiếp là con hổ cái?"

Vân Sơ lại chống một tay ngắm nhìn thê tử tương lai, dáng vẻ có chút đánh đá này rất thú vị: "Có thân thích tốt như nhà Ngu Thế Nam mà không muốn tới nương nhờ, chỉ muốn dựa vào sức mình kiếm sống, hành vi này trong muông thú không thường thấy, tựa hồ chỉ có hổ cái mới phù hợp yêu cầu này."

"Vừa vặn nàng là con hổ cái đang tìm phối ngẫu, ta là con sư tử đực tìm phối ngẫu, chúng ta có may mắn gặp nhau, vậy không ngại thử chung sống xem."

Ngu Tu Dung hít sâu một hơi, chất vấn: "Thiếp nghe nói người khác tìm phối ngẫu trước hoa dưới trăng, lời lẽ ngọt ngào, chàng chàng thiếp thiếp, vì sao tới chỗ thiếp lại thành dã thú tìm phối ngẫu."

"Vì không thể gặp nhau, chẳng cách nào tình chàng ý thiếp trước hoa dưới trăng. Cho nên nàng khó khăn lắm mới sáng tạo được cơ hội gặp nhau, tất nhiên phải lời dài nói gọn, tránh ảnh hưởng danh dự của nàng."

"Chàng để ý tới danh dự của thiếp lắm à?"

"Đương nhiên là để ý tồi, mặc dù ta rất tán thưởng nữ tử dám xuất đầu lộ diện như Công Tôn Đại Nương, khâm phục kiếm thuật cao siêu của nàng ấy, tán thượng dáng điệu múa tha thướt mạnh mẽ của nàng ấy." Vân Sơ nhún vai thoải mái: "Nhưng nói tới thành thân, ta vẫn muốn cưới một khuê nữ đại môn bất xuất nhị môn bất mại. Vì thế, ta không ngại hao phí tiền bạc, đầu tư thời gian, dùng đãi ngộ long trọng nhất thế gian, cưới nàng qua cửa."

"Cũng phải, dù là sư tử đực hay là hổ cái, tìm phối ngẫu không dễ, thiếp cũng muốn thử xem, dù sao giọng của lang quân rất dễ nghe." Ngu Tu Dung nói xong câu đó, mắt hơi mở to ra một chút, không tới mức nói là trừng mắt với y, nhưng rõ ràng mang chút hàm ý nàng không quá thích cách nói của y, ôm bó thược dược lớn rời đi.

Vân Sơ khẽ cười, trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, phát hiện, hoa thược dược tuy đẹp, nhưng không bằng một phần vạn dung mạo Ngu Tu Dung.

Tương thân vậy là thành công rồi.

Ngu Tu Dung dũng cảm hơn cả Vân Sơ nghĩ, không giống nữ tử người Đường bình thường cứ thẹn thò lằng nhằng.

Lần trước gặp Ngu Tu Dung, nàng cuộn mình trong xe trâu, chỉ lộ ra khuôn mặt, ngoài ra chẳng nhìn thấy gì khác, lần này nhìn rõ rồi, một nữ tử hai mười bốn mười lăm, chiều cao chừng mét sáu, sau khi trưởng thành ít nhất cũng phải mét bảy.

Sở dĩ Vân Sơ nói nàng là hổ cái, vì vóc dáng nàng thực sự giống hổ cái trong hoạt hình, thon dài, mạnh mẽ.

Một nữ hài dám dẫn theo mấy lão phó tự lập môn hộ, sao có thể không biết võ công? Điểm này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu đánh một gậy không khóc của Vân Na.

Thực sự quá hoàn mỹ rồi, ở cái thế giới này, khi trượng phu xảy ra chuyện, nữ nhân có thể dẫn cả nhà bỏ chạy mới là nữ nhân tốt nhất.

Cho nên Vân Sơ chuẩn bị tặng nàng một con ngựa tốt, hẳn ngựa Con khỉ già mang về từ Tây Vực vẫn còn.

Bình Luận (0)
Comment