Công Tôn Đại Nương xem đi xem lại cục đá mấy lần, xác định mình không nhầm, nhìn Ngu Tu Dung cám ơn Vân Na xong, cầm viên đá nhẵn nhụi chơi trong tay, nàng không nhịn được nhắc:" Ngu nương tử, có là một khối bạch ngọc thượng hạng."
Ngu Tu Dung mặc áo vải, đầu buộc dải lụa trắng, cổ thanh mảnh lộ ra chút da thịt trắng như ngọc, chỉ nhìn nửa bên mặt thôi đã tao nhã mê người, nàng ngẩng khuôn mặt đường nét tinh tế lên:" Muội biết, đây là món quà Vân Na tặng muội, muội sẽ giữ kỹ."
Vân Na cưỡi trên mình lừa, nó thậm chí chẳng cần dùng cương, chỉ dựa vào đôi chân ngắn ngủn của mình cũng điều khiển con lừa đi theo ý muốn, hết sức điêu luyện, vung vẩy tay, hào phòng nói:" Không sao, mất thì bảo muội, muội có nhiều loại đá trắng này lắm."
Công Tôn Đại Nương mắt đảo một vòng, khéo léo thăm dò:" Khi muội ở Tây Vực, người nơi đó đối xử với muội có tốt không?"
Vân Na cười ngoạc miệng:" Không ai dám đối xử không tốt với muội, người lớn không tốt thì Yết Tư Cát dùng roi đánh, người bé không tốt thì ca ca dùng roi đánh. Tóm lại ai không tốt với muội sẽ ăn đòn."
"Còn có mấy kẻ muốn đưa muội vào lều khả hãn, không biết vì sao lại biến mất, chắc bị sói tha rồi."
Nghe Vân Na vui vẻ kể chuyện, Công Tôn Đại Nương chỉ thấy khiếp đảm từ sâu trong lòng, ai mới có thể tùy tiện đánh người, thậm chí giết người ở bộ lạc Hồi Hột hung tàn man rợ chứ?
Nàng chưa từng tới Tây Vực, tất nhiên đem sự bảo hộ Vân Na có được liên hệ tới quyền lực, chứ không phải bạo lực.
Vân Na là thân sinh nữ nhi của Yết Tư Cát, người ta bắt nạt con hắn là bắt nạt hắn, hắn không phải kháng thì người bị bắt nạt tiếp theo sẽ là hắn.
Về phần Vân Sơ ... Vân Sơ khi ở Tây Vực là một tên biến thái mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, Vân Na là ánh sáng duy nhất mà y nhìn thấy, ai bắt nạt Vân Na là y giết người đó! Y đã giết nhiều lắm rồi.
Sự chú ý của Ngu Tu Dung không ở trên người Vân Na, cũng không phải ở cục đá trắng trên tay, mà là Vân Sơ ở trên con ngựa mận chín hết sức đẹp đẽ, nhìn bờm ngựa tung bay, nhìn Vân Sơ anh tuấn ngời ngời, nàng luôn thấy má rất nóng.
Lúc này Ngu Tu Dung lần đầu tiên hi vọng Lão Hoàng nhà mình già yếu thêm một chút, để Vân Sơ ở phía sau đuổi tới, không cần nói chuyện, chỉ nhìn thôi cũng được.
Nàng nhìn Vân Sơ còn tiểu nha hoàn Tử Quyên thì lại nhìn cục đá trắng trong tay nàng, nó biết tiểu nương tử nhà mình cũng có một cục, đó là do chủ mấu trước khi chết để lại, nói là làm của hồi môn cho tiểu nương tử, nói có khối ngọc này, tiểu nương tử gà đi cũng không phải quá kém.
Bây giờ trong tay tiểu nương tử nhà mình có một cục đá trắng còn to hơn, đẹp hơn, không biết bao nhiêu tiền.
"Lang quân đừng nhìn người ta như thế, chúng ta cách xa như vậy, nhìn có rõ đâu." Thôi nương tử trong xe trêu:
Vân Sơ chẳng xấu hổ:" Nàng ấy cố ý ngồi ở bên xe trâu, còn nghiêng nửa khuôn mặt sang, chính là hi vọng ta nhìn thấy, nữ nhân vì người mình thích mà đẹp, điểm này ta vẫn biết."
"Lang quân có thể tới gần hơn để nhìn."
"Ta đã đóng giả quân tử rất lâu rồi, vậy phải kiên trì, không thể bỏ dở giữa chừng."
"Lang quân thông hiểu binh pháp, có thể nghĩ ra cái cớ thích hợp để gặp tiểu nương tử mà." Thôi nương tử xúi, nhìn đôi thiếu nam nữ này, nàng thấy thú vị lắm:
"Ngươi nói câu này như Vương bà ấy."
"Vương bà là ai? Là Vương bà lắm mồm trong phường sao?"
"Không phải, chẳng qua là vấn đề nhỏ thôi, không cần tìm hiểu quá rõ làm gì."
"Công Tôn Đại Nương sao lại cưỡi ngựa như thế chứ? Nữ tử cưỡi ngựa dạng chân ra xấu lắm."
Vân Sơ không thấy có vấn đề gì, thậm chí chỉ tiếc là thời này không có quần cưỡi ngựa để y có thể nhìn nằm đôi chân dài miên man kia đáng tiếc:" Ngươi nhìn Vân Na cưỡi lừa thấy thư thái lắm à?"
"Đúng thế, con lừa miệng có nhúm lông trắng đó rất hiền, kích cỡ cũng phù hợp với tiểu nương tử." Thôi nương tử thiên vị rõ ràng:
Vân Sơ cố tình nói:" Ta thấy Vân Na đem đá trắng tặng người ta đấy."
"Hả?" Quả nhiên Thôi nương tử ôm ngực mất nửa ngày trời mới thở được:" Tiểu nương tử rộng rãi quá ..."
Sắp tới Vân gia trang tử rồi, đi qua một ngọn đồi thấp, Vân Sơ nhìn một cái là thích.
Bọn họ hẹn đi chơi từ trước, nên ra khỏi thành từ khi cổng thành vừa mở, khoảng cách không xa, lúc này trời còn sớm, sương chưa tan hết, cả vùng núi xa xa như sương như khói, trước mắt đồng ruộng xanh mướt mát, một khoảng hoa màu bạt ngàn, kênh nước nhỏ dẫn từ Khúc Giang giống như một chiếc đai ngọc vòng quanh thôn quê, không khí trong mát đạm hương cỏ. Một vùng điền viên êm đềm thanh thản như trong thi ca trải ra trước tầm mắt.
Nông thôn cũng chỉ có lúc này là tốt thôi, đại tự nhiên trang điểm cho mặt đất muôn vàn sắc màu, dù là căn nhà cũ kỹ có số cây này trang điểm cũng lộ ra vài phần sức hút.
“A~~~~~~ “ Nha đầu điên nào đó không kìm được hét vang thúc còn lừa chạy đi như làn gió rồi:
Nhìn từ xa thì rất đẹp, tới khi đến gần thì …
Vân gia trang tử kỳ thực là một đại viện tử khép kín, nhà cửa không cao, còn rất bẹt, cổng trang tử rất cũ, dùng vào khúc gỗ lớn xếp bừa mà thành, nhìn bề ngoài chẳng tỉa tót gì mà xét, có thể đoán ra được hình dạng ban đầu của cái cây.
Hai mấy người quần áo rách rưới ngồi ở dưới tường trang, giống như đang đợi ai đó, có điều Thôi nương tử vừa nhìn thấy một cái, lập tức phẫn nộ, từ trong xe chui đầu ra, nói với Cửu Phì đánh xe:" Đuổi hết chúng đi, khi đó nhà ta xuống giọng cầu khẩn chúng, để chúng ở lại trong trang làm việc. Chúng nói thà làm chó cho nhà Nhạn Môn hầu cũng không làm người của tiểu hộ, đã nói dứt khoát như thế, giờ còn mặt mũi quay về à?"
Rõ ràng khi đám người này nói câu đó, Cửu Phì cũng có mặt, hắn giao thừng cho Thôi nương tử, nhảy xuống xe ngựa xua đuổi kẻ không liên quan.
Vân Sơ không có ý kiến gì với chuyện này, thấy Thôi nương tử nói đúng, trước kia nhà mình giữ lại, người ta không chịu, vậy thì chẳng còn nghĩa vụ gì, sống hay chết chẳng dính dáng gì tới Vân gia.
Cho dù Vân gia có thuê người mới cũng không lấy những kẻ này.
Thứ bọn họ không có được từ phủ Nhạn Môn hầu thì cũng không thể có ở Vân gia.
Cửu Phì dùng roi xua đuổi những người này, bất chấp bọn họ kêu khóc cầu xin.
(*) Vương bà là chỉ bà mai, cứ bà mai ắt họ Vương =))