Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 200 - Q1 - Chương 200: Hà Y Chính Ngoại Khoa Thánh Thủ.

Q1 - Chương 200: Hà y chính ngoại khoa thánh thủ. Q1 - Chương 200: Hà y chính ngoại khoa thánh thủ.

Hôm đó chứng kiến Khâu Thần Tích bị tráng hán điên cuồng dùng bồ cào bổ lên người, Vân Sơ đoán tên đó chẳng sống được quá ba ngày, không ngờ mười ngày rồi chưa hết, chẳng biết do người Đường sức sống dữ dội hay là do kẻ ác sống lâu, y hít thật sâu:" Hạ quan nghe nói trăm lỗ."

Hà y chính thở dài:" Không tới, chỉ chừng năm mươi lỗ thôi."

"Cái bồ cào đó còn rỉ sét, thêm vào nó còn dính phân người, phân gia súc, bẩn kinh khủng, giống như vũ khí tẩm nước vàng của quân sĩ, chính là thứ khó chữa nhất."

"Nghe nói Vân ti y gần đây làm ra có làm ra một thứ gọi là rượu cồn có thể rửa được chất độc do rỉ sét, nước vàng gây ra. Không biết có hữu hiệu với thương tích của Khâu Thần Tích không?"

Vân Sơ chưa bao giờ nghe nói rượu cồn chữa được nhiễm trùng uốn ván, nhưng mà y thấy, loại người như Khâu Thần Tích mà không dùng cồn chữa trị thì quá có lỗi với người bị hắn làm hại rồi.

Cái cảm giác dùng cồn đổ vào vết thương nó còn “sướng” hơn cả dùng muối sát nữa.

: "Y chính, nghe ngài nói thì gốc con cái của Khâu Thần Tích cũng bị trọng thương à? Có chữa được không?"

Hà y chính lắc đầu:" Chữa cái gì mà chữa, chỗ đó bị đâm thủng hai lỗ rồi, tuy vẫn còn, nhưng tác dụng à? Lão phu thấy có thể cắt phăng đi rồi."

Vân Sơ tiếc nuối vỗ lòng bàn tay:" Nếu chỉ là ngoại thương, rượu cồn còn có chút tác dụng. Nhưng đinh ba sắt ăn vào thịt hơn nửa tấc, dù bề ngoài có liền lại, thương tổn bên trong vẫn còn, không cách nào nữa."

Hà y chính nghe Vân Sơ nói thế thì mắt sáng lên:" Y giả như phụ mẫu, bất kể có tác dụng không, chúng ta cũng đã toàn lực, đúng không? Nếu như có thể làm vết thương lành bề ngoài, vậy thì chuyện của lang trung trị ngoại thương như lão phu đã xong."

"Về phần nội thương thì không phải sở trường của lão phu rồi."

Vân Sơ hết sức tán đồng, Hà y chính là thánh thủ ngoại thương, chỉ cần dùng cồn rửa thật kỹ vết thương là có khả năng đảm bảo vết thương không nhiễm trùng, tiếp đó da thịt sinh ra khép miệng vết thương lại.

Về phần vi trùng bên trong thịt thì hết cách, cứ để chúng sinh sôi nảy nở, hóa mủ ... Song đó là phần nội khoa thánh thủ chứ không liên quan tới Hà y chính.

Vân Sơ sai Thôi nương tử mang một vò rượu cồn ra, đích thân căn dặn chu đáo:" Thứ này cực kỳ bá đạo, chạm vào vết thương là đau đớn tột cùng, dùng hay không dùng là ở y chính."

Hà y chính nghiêm mặt:" Chỉ cần là sống được thì chút đau đớn có là cái gì? Tốt rồi, có thứ này giúp đỡ, lão phu có thể về khâu vết thương cho Khâu Thần Tích, còn về phần sống được hay không thì xem ý trời."

Đối với hành vi tận lực tương trợ, không che giấu gì của Vân Sơ, Hà y chính mừng lắm, đồng thời phát hiện ra bản lĩnh của Vân gia không đơn giản là khâu vết thương đâu. Giống như cái vò rượu cồn trong lòng này, là thứ tốt.

Thứ tốt thế này không phải dùng tiền mua được, về sau cần thân thiết với thiếu niên thông tuệ này, tuyệt đối không phải chuyện xấu.

Tiễn Hà y chính đi rồi, Vân Sơ không khỏi mặc niệm chốc lát cho Khâu Thần Tích sắp toàn thân thối rữa, loại thối rữa đó không phải từ ngoài vào trong như người khác, mà là từ trong ra ngoài, thế là hắn thành người trong ngoài như một, thối nát như nhau rồi.

Tiễn Hà y chính đi rồi, tâm tình Vân Sơ cực kỳ tốt, quyết định mai ra trang tử bên ngoài một chuyến, tiện thể mời cả Ngu Tu Dung đi dã ngoại, ra ngoài không ai biết họ, nhiều không gian hơn, rất thích hợp.

Nghe Thôi nương tử nói, Vân gia trang tử trồng một vạn bốn nghìn gốc thược dược, sắp ra hoa, tới lúc chuẩn bị bán hoa rồi.

Còn về phần cho vào chậu bán hay chỉ bán hoa cắt ra thì phải châm chước.

Đây là vụ làm ăn mấy chục vạn tiền, Thôi nương tử không chỉ mời Công Tôn Đại Nương, còn có Ngu thị tiểu nương tử.

Xem ra Thôi nương tử không chỉ mời Vân Sơ đi ngắm hoa, mà còn mời y đi ngắm mỹ nhân.

"Sao lại mời Công Tôn Đại Nương thế?" Vân Sơ thấy có nữ nhân đó sẽ ảnh hưởng tới y ngắm mỹ nhân:

Thôi nương tử cười híp mắt:" Để lang quân so sánh, thế nào là hoa dại, thế nào là u lan chỉ có thể nở trong phòng."

Cái đó Vân Sơ xác định rõ ràng rồi:" Cho dù Công Tôn Đại Nương có là hoa dại, người ta cũng là bông hoa dại đang kỳ nở rực rỡ, Ngu Tu Dung vẫn là nụ hoa thôi, làm sao mà so được?"

Thôi nương tử vỗ tay cười:" Thiếp thân nhớ câu này của lang quân rồi nhé."

Cảm quan của Vân Sơ với nông thôn Đại Đường khá tệ, trên đường từ Tây Vực tới Trường An, y đã chứng kiến cuộc sống nông dân, thực sự không tốt chút nào.

Lũng Hữu Đạo là địa khu giàu có nhất của Đại Đường còn như thế, y khó tưởng tượng được nơi khó khăn thì ở tình trạng nào.

Năm Vĩnh Huy thứ hai, một trung huyện, thu thuế cùng với vật, tổng cộng được 3733 quan tiền thêm vào 217 đồng, thế đã là kỷ lục của Hộ Huyện từ xưa tới nay.

Huyện lệnh tên Đệ Ngũ Thanh Minh, được hộ bộ thanh lại ti tiến cử, thăng quan phát tài ở trước mắt.

Hộ Huyện tổng cộng có ba vạn sáu nghìn bốn trăm năm mươi mốt hộ, ước chừng có trên 10 vạn nhân khẩu, vậy mà nộp thuế chẳng bằng hơn nửa năm Vân Sơ kiếm lung tung đủ kiểu.

Số tiền này thậm chí còn chẳng bằng gia sản của Vân Na, nhất là số đá trắng mà hai năm trước Vân Na dùng xương cừu đổi được từ đám tiểu bằng hữu Hồi Hột, được Con khỉ già giám định là dương chi bạch ngọc. Gia sản của đứa bé này tăng vọt, hiện trong Vân gia, người giàu nhất không phải Vân Sơ, mà là Vân Na.

Vì đá trắng mà nó kiếm được quá nhiều, tận hai cái túi da.

Ở dưới chân Thiên Sơn, người ta thường dùng đá trắng mua chuộc Vân Na, để được Vân Sơ nướng hạn thát cho ăn ...

Thế nên khi Vân Na phát cho Công Tôn Đại Nương và Ngu Tu Dung một người một cục đá trắng để chơi, Công Tôn Đại Nương cực kỳ hoài nghi thân phận của Vân Na.

Nàng không tin Vân Na là một tiểu cô nương Tây Vực bình thường, vì nơi nàng làm việc có rất nhiều tiểu cô nương Tây Vực tham dự khiêu vũ, chẳng ai có thể tùy tiện đem loại đá trắng này tặng người khác, chỉ có thể đem bản thân tặng người ta.

Đây là cục đá trắng cỡ trứng gà, bên trên còn có một mảng màu vàng, nếu tìm được công tượng cao thủ, có thể tận dụng chỗ màu vàng này để điêu khắc thành phong cảnh hoặc nhân vật.

Không cần biết giá trị cục đá thế nào, vẻn vẹn là chi phí điêu khắc cục đá này thôi cũng không dưới mười quan.

Một cô bé thân phận thế nào mới có thể đem nó đi tặng như cục đá vậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment