"Ca ca, nhà của Tu Dung tỷ có nhiều sách lắm, còn hỏi muội là huynh đọc sách gì, muội nói không biết. Thôi ma ma nói ca ca muốn thi minh toán gì đó, tỷ ấy liền tìm rất nhiều sách cho muội mang về.
Vân Sơ nhìn trên bàn quả nhiên có chồng sách dày trên đó, nhìn lướt qua, toàn bộ là sách toán, đó là thành quả của Vân Na sau một ngày tới nhà tẩu tử tương lai chơi.
Chu bễ toán tinh, cửu chương toán thuật, ngũ kinh toán thuật, Hạu Hầu Dương toán kinh ....
Đối với y mà nói, tri thức trong những cuốn sách này không quá thâm thúy khó hiểu, song có vài tri thức mà y chưa từng tiếp xúc qua, ví như tính toán thiên văn, xem ra phải học từ đầu.
Trong quốc tử giám tất nhiên có trẻ con, thằng ngốc, có kẻ bất học vô thuật, trừ những thành phần đó ra thì còn lại đều phải qua khoa khảo thiên quân vạn mã tranh cầu độc mộc.
Sách mà Ngu Tu Dung đưa cho Vân Sơ không phải là sách mới, mà là sách cũ đã chứa đầy chú thích, nhìn từ bút tích thì những chữ nhỏ xíu đó không tới từ một người mà mấy chục người.
Nói cách khác, có những ghi chép chú giải đó, dò không có tiên sinh cao minh dạy bảo, một người thông minh vẫn có thể tự học thành tài.
Vân Na đã lật xem mấy cuốn sách rồi, mặc dù biết rõ là chó xem sao, Vân Sơ vẫn thở dài, vì nó không nhận ra rất nhiều chữ đã học qua: "Đợi ca ca học hết số sách này sẽ tới muội học."
Vân Na nghe ca ca nói thế, hai con mắt chưa đầy khiếp hãi, nó chắp tay sau lưng, rón rén bước lùi về phía cửa, sau đó thình lình xoay người chạy thục mạng.
Thôi nương tử tò mò đi vào, xem số sách Vân Na vừa mới lật xem, cảm khái:" Không thẹn là dòng dõi thư hương, cho dù nay thành hàn môn, giả như không phải con nối dõi trong nhà đoạn tuyệt, sớm muộn cũng có con cháu xuất sắc chấn hưng."
"Cho nên lang quân à, đại gia tộc không phải nhìn vào phong quang nhất thời, mà con cháu đông đúc mới là quan trọng nhất."
Vân Sơ lờ nàng đi, nữ tử này điên rồi, hận không thể y thành thân ngay ngày mai.
Tháng ba trừ sự kiện hoàng đế tới phường Tấn Xương thì trôi qua rất yên bình.
Tháng tư chính là thời điểm tốt để các đại hộ bán lương thực.
Bởi vì hơn một tháng nữa thôi là có lương thực mới rồi, cần phải bán lương thực cũ dọn kho, chuẩn bị chứa lương thực mới.
Tháng tư cũng là thời điểm duy nhất trong năm bách tính có thể mua lương thực giá rẻ, đại họ sẽ hạ giá bán đi nhiều lương thực mốc, mọt cắn. Nếu như không chê có thể mua về.
Đương nhiên lương thực tốt thì vẫn chẳng rẻ, thậm chí còn cao hơn.
Khai xuân năm nay vì tiền đồng đột nhiên nhiều lên, làm giá lương thực lên rất nhiều, lương thực sớm bán ra không ít, cho nên tháng 4 năm nay không nhiều nhà bán lương thực nữa.
Khi lương thực giá cao, bách tính mua không nổi, đành mua ít, hoặc cắn răng chịu đói. Cho rằng tới tháng 4 bán lương thực cũ có thể mua một ít lương thực giá rẻ, kết quả tính toán này thất bại.
Đoán chừng cả thành Trường An này chỉ có phường Tấn Xương bán lương thực giá rẻ. Đúng đấy, 6 tiền một đấu, nhưng chỉ bán cho phường dân phường Tấn Xương thôi.
Khi bán lương thực thường là lúc cổng phường đóng lại, phường dân về nhà liền túm năm tụm ba xách túi vải đi mua lương thực.
Phường chính Lưu Nghĩa dùng tay vốc nắm kê, để kê chảy qua kẽ bàn tay, nói với phường dân tới mua lương thực:" Nếu như không phải lý trưởng gom lương thực từ sớm, các ngươi đùng mong dùng 6 văn tiền mua được lương thực tốt thế này."
Mã Đào xếp trên cùng cười nịnh:" Vâng ạ, vâng ạ, lý trưởng của chúng ta là người từng gặp bệ hạ, không so đo với những kẻ thô bỉ."
Lưu Nghĩa cười nhạt:" Ta nhớ khi lý trưởng mua lương thực, ngươi là kẻ ầm ĩ nhất, nói cái gì mua lương thực không bằng chia tiền cho mọi người."
Mã Đào khẽ tát vào má mình:" Cái mồm nói linh tinh, đáng đánh, đáng đánh."
Lưu Nghĩa hừ mũi quên mất khi đó lý trưởng bảo mua lương thực mình mình cũng không làm:" Nhớ lòng tốt của lý trưởng là được, lý trưởng không thèm chấp các ngươi, còn chuyên môn dặn dò ta. Chỉ cần là người dân phường Tấn Xương, nếu mắc lỗi có thể dùng roi đánh, chứ không được bớt của người ta dù một hạt lương thực."
"Ngươi xem, lý trưởng tốt biết bao, nếu mà cho các ngươi tới phường Phong An, gặp phải thứ khốn kiếp Khâu Thần tích, xem xem các ngươi có sống được không?"
Nói rồi múc gạo kê vàng rực vào đầy đấu, dùng một thanh gỗ gạt phẳng, đỗ vào túi của phương dân.
"Nhìn rõ đi, đây là dân đấu, không phải quan đấu." Đổ hết gạo kê rồi, Lưu Nghĩa còn giơ đáy lên, chỉ thấy phía dưới khắc chữ Vân cực lớn, bên trên còn có bút tích của Vân Sơ.
Thông thường dân đấu là đầy đủ, còn quan đấu thì tổn hao, thậm chí là hao tới hai thành, nhiều gia tộc lớn vì giữ chữ tín với dân mà khắc tên gia chủ lên đấu, biểu thị chịu trách nhiệm về tính chính xác của đấu. Bách tính khi giao dịch thích nhất loại đấu này.
Đây chính là kiến nghị của Thôi nương tử, chứ Vân Sơ vẫn có suy nghĩ sai lầm dân đấu không thống nhất nên không đáng tin, dân đấu mới đáng tin.
Trước kia Vân Sơ đã tính rồi, lương thực y dự trữ đủ cho phường dân ăn ba tháng, vượt qua thời kỳ đói giáp hạt này sẽ tới lúc có lương thực mới.
Thực ra theo cái nhìn của Vân Sơ, tích trữ lương thực có ba tháng là chưa đủ an toàn, phải tích trữ hai năm mới được.
Vân Sơ từng tới kho dự trữ quốc gia, ở đó lương thực chẳng là cái gì, riêng thịt lợn thôi đã để lại cho y ấn tượng cực sâu, chỉ một cái kho lạnh đã lưu trữ 2000 tấn thịt lợn, thịt lợn treo trong đó nhìn không thấy điểm cuối.
Ngày hôm đó Hà y chính bất ngờ tới bái phỏng.
Sau khi tham quan trạch viện do Vân Sơ bố trí, liên tục than tòa trạch viện này trong tay ông ta thật lãng phí, sinh ra là để người Vân gia ở, như thế mới phát huy được toàn bộ ưu điểm.
Hạ mình với người, ắt có điều nhờ vả.
Vân Sơ cũng không để Hà y chính quá bẽ mặt, dẫn ông ta vào thư phòng mình mới nhỏ giọng hỏi có chuyện gì.
"Vân ti y có biết chuyện Khâu Thần Tích không?" Hà y chính thở dài:
Vân Sơ sửng sốt:" Có phải là tên Khâu Thần Tích bị tử tù dùng đi ba bổ cho rất nhiều lỗ không?"
Hà y chính vỗ đùi:" Chính là người này, bệ hạ hạ chỉ, yêu cầu thái y thự toàn lực cứu chữa."
"Kết quả lão phu xui xẻo bị phái đi trị thương cho Khâu Thần Tích, vừa mới thảo vải băng bó ra đã lạnh quá nửa. Toàn bộ hạ thân chi chít lỗ thùng, có thể nói, nửa thân dưới nát rồi."
"Rất nhiều vết thương đã thối rữa, biện pháp tốt nhất là cắt chi."
"Khâu quận công thân kinh bách chiến, cũng biết thương tích như thế không cách nào chữa trị, chỉ là biết lão phu có bản lĩnh khâu vết thương, mới để lão phu đi một chuyến."
"Khâu quận công cho rằng, chân của Khâu Thần Tích có hỏng, có cưa cũng không sao, chỉ hi vọng lão phu giữ được gốc con cái cho hắn."
(*) Thoáng cái đã 200c rồi, không ngờ mình vẫn duy trì được 5c/ngày, tự khen bản thân cái.