Ở phía đường đối diện, trong đám đông lố nhố xem náo nhiệt, Địch Nhân Kiệt dùng vai huých Vân Sơ một cái:" Ta không tin chỉ giết người cầm đầu."
Vân Sơ ừm một tiếng:" Làm gì có chuyện tốt như vậy, nơi này là kinh kỳ trọng địa, dù là trộm đồ còn bị phạt năng hơn nơi khác, nói gì tới chuyện chẳng khác gì tạo phản thế này."
"Nếu không trừng phạt nặng, sau này lại xảy ra chuyện như thế thì sao? Nói về luật, ngươi am hiểu hơn ta mà."
Địch Nhân Kiệt buông tiếng thở dài, có chút sa sút, nếu hắn không nhảy vào so đấu với Vân Sơ, có lẽ không khiến những người khác nhìn thấy cơ hội học theo, người của phường Phong An sẽ không gặp phải kiếp nạn này.
Bùi Hành Kiệm sau khi đánh tan sự phản kháng của phường dân phường Phong An liền hạ lệnh bắt hết nam nhân từ 18 tới 50 tuồi, lấy thừng buộc thành xâu, chuẩn bị áp giải ra ngoài thành thì một nam tử toàn thân bẩn thỉu, bốc mùi thối kinh người từ trong cái cống chui ra, tuy tóc tai bù xù, nhưng lại điên cuồng vô cùng.
"Phản kháng nữa đi, phản kháng nữa đi, các ngươi không nghe lời, giờ hay quá, đi chết cả đi."
Nói rồi hắn gạt Kim ngô vệ ra, xông tới trước mặt Trần lão hán, gần như dí mặt vào ông già đã bị trói cả chân tay đó, cười khùng khục:" Đợi lát nữa ta sẽ tới tìm khuê nữ của ngươi, ngươi đoán xem ta sẽ làm gì nó?"
"Ta sẽ bắt nó, giam nó vào nhà lao của tử tù, không phải là nhà lao nữ từ, mà là nhà lao của nam, nói không chừng ngay trước vành mắt các ngươi đấy, ha ha ha ... Đúng, để các ngươi tận mắt nhìn thấy mới thống khoái."
Trần lão hán mắt long lên xòng xọc điên cuồng, há mồm ra cắn tới, Khâu Thần Tích tuy trông cực kỳ thảm hại, nhưng vẫn nhanh nhẹn né được.
Có lẽ Trần lão hán dùng sức quá mạnh, không ngờ cắn gãy mấy cái răng, mồm đầy máu, ông ta điên cuồng muốn đuổi theo, nhưng toàn thân bị thừng trói chặt, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét như dã thú, làm người ta không đành lòng mà nghe.
Có người bật khóc, thế rồi thêm nhiều phường dân khóc lớn, tiếng khóc vang trời. Mặt Vân Sơ âm trầm, mặt Địch Nhân Kiệt trắng bệch như giấy.
Bùi Hành Kiệm vẫn thản nhiêu như không nhìn Khâu Thần Tích điên cuồng trút hận lên phường dân, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một tráng hán vừa gào khóc vừa vùng vẫy, chẳng biết thế nào mà thoát ra được, như hổ điên lao vào Khâu Thần Tích, hai tay bóp cổ hắn.
Khâu Thần Tích xuất thân thế gia võ hầu, chỉ đám một phát đã khiến tráng hán ngã ra đất, làm người xem xung quanh thở dài.
Tráng hán còn chịu thôi, lại nhào tới, nhưng lần nữa bị Khâu Thần Tích đá văng, hắn có vẻ rất hưởng thụ quá trình hành hạ người khác, chẳng quát sĩ tốt Kim ngô về giúp, còn xông tới đấm đá tráng hán ngã dưới đất.
Mỗi đấm rất nặng, tráng hán cắn răng không kêu, hai tay không phòng thủ mà cào lung tung, như muốn xé một miếng thịt trên người Khâu Thần Tích.
Bùi Hành Kiệm quay đầu đi, báo thù cũng cần bản lĩnh hộ trợ mới được.
Trần lão hán gào điên dại, nhưng không tới gần được Khâu Thần Tích, mắt nhìn tráng hán càng lúc càng yếu, tiếng gào của ông ta cũng dần yếu đi, người cong lại khóc nức nở.
Rồi đột nhiên có người hét lên:" Giết tên cẩu quan!"
Tức thì trong số người xung quanh đứng xem cũng có người hét lên:" Giết tên cẩu quan."
Mới đầu tiếng hô lác đác, chỉ có người lẫn lộn trong đám đông mới dám hô, sau dần nhiều người hô hơn, cả người đứng trên cũng giơ tay phẫn nộ hét lên:" Giết tên cẩu quan."
Tiếng hô đầu tiên khiến tai Vân Sơ tới giờ vẫn còn ù, quay đầu sang thấy Địch Nhân Kiệt mặt tỉnh bơ xem náo nhiệt, như không liên quan gì tới hắn vậy.
Vì thế Vân Sơ cũng thừa lúc tất cả nghiến răng nghiến lợi đòi giết Khâu Thần Tích, đưa chân khều một cái bồ cào không biết ai làm rơi, sau đó đá đi.
Cảnh này tất nhiên lọt vào mắt Địch Nhân Kiệt, hắn chăm chú nhìn cái bồ cào bị đá bay tới bên tráng hán vẫn đang quờ quạng hai tay trên không muốn cào Khâu Thần Tích.
Lúc này tiếng hô đã vang dội, Khâu Thần Tích mới nhận ra, vội vàng đứng dậy, định chạy thoát khỏi nơi này. Tráng hán cũng chạm vào cái bổ cào, ra sức vung lên, bổ trúng đùi Khâu Thần Tích.
Á ~~~
Khâu Thần Tích gào thảm thiết, giơ chân đá vào mắt tráng hán, cú đá cực mạnh đá vỡ mắt tráng hán, cái bồ cào cũng bị Khâu Thần Tích đá đi. Cơn đau làm Khâu Thần Tích nổi điên, định bóp cổ chết tráng hán, không ngờ cái bồ cào bị đá văng lại rơi tới bên tráng hán một cách thần kỳ. Thế là tráng hán chỉ còn một mắt lại dồn sức vung bồ cào lên.
Á ~~~~
Khâu Thần Tích phát ra tiếng kêu không giống con người, bồ cào cắm vào đũng quần hắn, hắn đau đớn ôm đũng quần gập người lại.
Lúc này tráng hán đã mất đi lý trí, vẫn cuồng nộ dùng bồ cáo trong tay bổ lên chân, lên mông, lên bất kỳ chỗ nào Khâu Thần Tích không che chắn được.
Đợi khi Kim ngô vệ kéo Khâu Thần Tích ra khỏi tráng hán thì nửa thân dưới của hắn đã như bị ngâm trong máu rồi.
Trần lão hán miệng phun bọt máu vừa gào khóc gọi tên Lưu Tam Lang, ông ta gọi thế nào, Lưu Tam Lang vẫn như bị ma nhập, cầm bồ cào liên tục bổ xuống đất.
Vân sơ không quan tâm diễn biến phía bên kia nữa, quay sang tham khảo luật pháp với Địch Nhân Kiệt:" Lúc nãy ngươi chưa trả lời ta, theo Đường luật sơ nghị thì sẽ chết bao nhiêu người?"
Địch Nhân Kiệt nghiêm túc nói:" Theo giải thích trên luật pháp, cuộc phản loạn bất ngờ do mấy nghìn người tham dự, ít nhất phải giết mười người, đày hai ba chục người, đánh đòn trên trăm người mới có thể kết thúc."
"Cuốn luật này do đích thân Trường Tôn Vô Kỵ dẫn đầu chế định ra, ông ta nhất định sẽ bảo vệ tính tôn nghiêm của luật pháp, không vì Khâu Thần Tích là con của Khâu Hành Cung mà cố ý phạt nặng phường dân."
"Đồng thời ta cũng tiếc cho những phường dân này, bọn họ hoàn toàn có thể đóng cửa phường, giằng co với quan quân, làm sự việc lớn hẳn lên. Nếu có thể cầm cự đến khi bệ hạ hạ chỉ, họ đầu hàng theo ý chỉ thì nói không chừng có thể thoát."
"Tới bước đó rồi chứng tỏ phường dân yêu quý bệ hạ, vẫn là con dân của bệ hạ, chẳng qua bị Khâu Thần Tích bức bách tới không còn đường sống mới phản đối hắn, không phải phản đối bệ hạ."
"Nếu không có tội danh tạo phản, hết thảy đều có thể thương lượng."
Vân Sơ gật gù:" Đúng, đúng, nếu muốn tạo phản, đầu nhất định phải cứng, phải chống được tất cả áp lực, nếu như bị vài ba câu của người ta khuyên hàng thì kết cục thê thảm."
"Ngươi muốn tạo phản à?"
"Đâu, ta cảm khái thôi."
"À, thế thì chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu, mai theo ta tới phường Lễ Tuyền một chuyến, xem công tích thời gian qua của ta thế nào nhé."
Đến chập tối đóng cửa phường, câu chuyện Khâu Thần Tích bị tử tù dùng bồ cào bổ cho hạ thân thủng trăm lỗ truyền khắp Trường An.
Khâu Hành Cung quỳ ngoài cửa cung tự nhận tội sinh con mà không biết dạy, có điều nghe nói tới tận khi cửa cung đóng lại vẫn không thể vào đại nội diện kiến hoàng đế thỉnh tội. Cho nên ông ta chỉ có thể tiếp tục quỳ ở ngoài cửa cung, đợi bình minh tiếp theo đến.