Ngày hôm đó khi Vân Sơ đang kiểm tra sổ sách của nhà ăn thì Địch Nhân Kiệt vội vàng chạy vào.
Hắn mang theo một tin tức không thể nói là tốt, cũng chẳng phải xấu.
Khâu Thần Tích gây ra dân biến ở phường Phong An rồi, tên khốn đó bị phường dân ám sát, nay sinh tử chưa rõ, ngược lại có hai tên thái học sinh giúp đỡ Khâu Thân Tích đã xác định bị loạn dân đánh chết.
Địch Nhân Kiệt thấy Vân Sơ chẳng có chút quan tâm nào tới chuyện này, vẫn dùng thẻ tính tính sổ sách, bực bội đi qua đi lại nói:" Vì sao lại xảy ra chuyện này chứ?"
Vân Sơ dùng một thẻ tính đỏ đại biểu cho số hàng trăm đặt sang bên, cầm bát trà lên xuống, nhổ vụn trà ra, dửng dưng nói:" Lật nhào chính sách bạo ngược, giết chết bạo quân, chuyện này có gì lạ à?"
Địch Nhân Kiệt cau mày:" Ý ngươi là, ta dùng pháp luật hà khắc của Thương Ưởng, tuy không hại dân, nhưng khiến bách tính không thoải mái. Cho nên ta cũng sẽ có kết cục như Thương Ưởng à?"
"Không tới mức đó, Thương Ưởng vì đụng chạm tới bầu sữa của đám huân quý nước Tần nên mới bị người ta giết chết. Ngươi chỉ dẫn một đám người cùng khổ đi đấu tranh với cuộc sống, người ta để ý tới ngươi làm gì."
"Nhưng giờ Khâu Thần Tích sinh tử chưa rõ."
Vân Sơ nghĩ khác:" Người làm kẻ ác ta thấy tuyệt đại đa số đều biết mình sẽ có một ngày gặp báo ứng thôi. Cho nên chỉ cần phát hiện chuyện không ổn, hắn nhất định sẽ là kẻ chạy đầu tiên, hắn làm bao nhiêu chuyện ác thì bản thân hắn tự biết sẽ gặp phải cắn trả mạnh bấy nhiêu. Chỉ có những kẻ làm nanh vuốt, bắt nạt người khác thành quen, cảm thấy người bị chúng ức hiếp là hèn nhàn. Cuối cùng thường là chết những tên nanh vuốt đó."
Có vẻ chuyện này tác động không nhỏ tới tâm lý Địch Nhân Kiệt:" Xem ra ta phải thay đổi sách lược quản lý phường Lễ Tuyền một chút."
Ngược lại Vân Sơ lại cổ vũ hắn:" Đừng từ bỏ, nếu không ngươi sẽ hoàn toàn thất bại, người bên trên chỉ muốn xem sách lược của ngươi có thể dùng được không, chứ không phải là có ích gì cho phường dân không?"
"Ta thấy phường dân phường Lễ Tuyền đã quen với sách lược của ngươi, về cơ bản đã thừa nhận rồi, nếu giờ lại thay đổi sẽ khiến người ta hoang mang, tiếp đó sẽ không thừa nhận ngươi nữa."
Địch Nhân Kiệt ngồi xuống:" Vậy ngươi cho rằng chuyện này không có ảnh hưởng gì tới chúng ta sao?"
"Ừ, không ảnh hưởng tới chúng ta, cũng không ảnh hưởng tới Khâu Thần Tích, chúng ta chỉ là ba quân cờ dò đường do nhân vật lớn tung ra thôi, tội không phải ở quân cờ."
Địch Nhân Kiệt kiếm một cái chén trà, uống liền ba chén, kiến nghị:" Tới phường Phong An xem đi, trong lòng ta vẫn chưa yên tâm lắm."
Khi hai người họ tới phường Phong An thì chuyện đã tới mức không cách nào xử lý rồi, cả Vân Sơ cũng không ngờ chuyện lại diễn biến tới mức này.
Thi thể của hai tên thái học sinh bị phường dân treo ngược trên cổng phường, vô số dao phay, đoản đao, xiên gỗ, gậy gộc đang chĩa về phía quân tốt của Kim ngô vệ.
Giữa Kim ngô vệ và phường dân, còn có mười mấy người bất lương nằm đó kêu cứu mạng, nhưng chẳng ai buồn để ý.
Kim ngô vệ đã rút đao ra, nếu phường dân còn không chịu buông hung khí trong tay đầu hàng, một cuộc chém giết là khó tránh khỏi.
Khi Vân Sơ đang hoài nghi vì sao hôm nay Kim ngô vệ lại chịu nói lý như thế mà không phải dùng thế gió cuốn mây tàn dẹp loạn thì Địch Nhân Kiệt kéo áo y, chỉ chỉ một người cao lớn lừng lững, toàn thân giáp trụ, mặt lạnh tanh đứng trên cùng đội ngũ Kim ngô vệ.
Bùi Hành Kiệm!
Địch Nhân Kiệt nói nhỏ:" Đoán chừng hắn điều tới Kim ngô vệ nhâm chức rồi."
Đối diện với quân tốt Kim ngô vệ khôi giáp đầy đủ, phường dân phường Phong An rõ ràng đã tuyệt vọng, bọn họ liên tục gào thét lấy can đảm, vài lần vì quá kích động có người muốn xông ra, đều bị người lý trí hơn kéo về.
Chính lúc này không ngờ Bùi Hành Kiệm bắt đầu cởi giáp, bỏ mũ trụ, không cho người khác đi theo, một mình đi qua đám người bất lương, lớn tiếng nói với đám phường dân đang phẫn nộ:" Đầu hàng, ngay lập tức."
Vân Sơ ngầm tán thưởng hành động này Bùi Hành Kiệm, xem ra con gấu chó này cũng có lòng đấy, hắn tới một mình thì phường dân mới không tới mức quá khinh, có cơ hội đối thoái.
Quả nhiên một tráng hán tay cầm dao giết mổ vung vẩy lấy dũng khí, nhưng không xông lên: "Bọn ta không đầu hàng, đầu hàng cũng chết, chẳng bằng liều một phen."
Bùi Hành Kiệm nhìn tráng hán đầy căm ghét:" Ngươi là đầu lĩnh của họ à?"
Đồ tể lắc đầu :" Không phải, lý trưởng ức hiếp người ta quá mức, hôm nay đòi tiền, mai đòi tiền, hắn tới chưa tới một tháng mà đã đòi tiền tám lần. Mỗ gia chỉ là đồ tể bán thịt, chút tiền kiếm được đều bị hắn lấy hết, quan gia, không thể ức hiếp người ta như thế, mọi người đều phải nuôi cả nhà."
Bùi Hành Kiệm không đợi đồ tể nói hết, rống lên:" Nếu ngươi không phải đầu lĩnh thì xéo cho lão tử, hôm nay chỉ giết kẻ cầm đầu, không tính người khác. Ai là thủ lĩnh, nếu không muốn người cả phường chết cùng thì tự ra chịu chết."
Đồ tể khiếp đảm liếm môi:" Quan gia, thực sự chỉ giết người đứng đầu, bỏ qua người khác sao?"
Bùi Hành Kiệm không để ý tới hắn, chỉ rống như sấm:" Ai là thủ lĩnh, mau xéo ra chịu chết."
Thấy Bùi Hành Kiệm tựa hồ ngày một mất kiên nhẫn, trong đám đông chen chúc ở cổng phường, đột nhiên có mấy người bị đẩy ra.
Đồ tể lập tức chỉ một lão hán:" Quan gia, ông ta chính là kẻ cầm đầu, ông ta không muốn nộp tiền cho lý trưởng, lý trưởng muốn bán khuê nữ của ông ta, ông ta không muốn, liền giết một thái học sinh, ông ta là kẻ cầm đầu."
Lão hán không biết năm mươi hay sáu mươi rồi, người gầy gò khắc khổ, áo vá víu, từ dưới đất bò lên, mắt nhắm chặt chẳng nói gì.
Thấy lão hán nhận tội, đồ tể càng hăng hái chỉ một người trẻ tuổi cường tráng:" Lưu Lão Tam, chính hắn đánh chết thái học sinh còn lại, treo xác lên cổng phường cũng chính là hắn."
"Hắn thích khuê nữ của Trần lão hán, nghe nói bọn họ sớm dây dưa với nhau, lý trưởng muốn giết khuê nữ Trần lão hán, hắn không chịu được nên giúp Trần lão hán giết người."
Người trẻ tuổi đó cũng không cãi, chỉ nhắm mắt, xem ra đã chấp nhận số mệnh.
Bùi Hành Kiệm gọi vài quân tốt tới trói họ lại giải đi, nói với tên đồ tể lắm mồm:" Ngươi còn cầm dao ở đó làm gì, muốn giết quan tạo phản à?"
Đồ tể run tay, dao rơi xuống đất, chẳng còn dũng cảm hung hăng như vừa rồi nữa.
Đẩy mấy người nộp mạng ra rồi, lòng người của phường Phong An cũng tiêu tan, ai nấy buông vũ khí, quỳ xuống đất chờ xử trí.
Kết thúc rồi sao?