Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 285 - Q2 - Chương 066: Mã Cầu Điên Cuồng.

Q2 - Chương 066: Mã cầu điên cuồng. Q2 - Chương 066: Mã cầu điên cuồng.

Chuyện trên đời này nhiều lức chẳng thể lường trước được.

Khi quan hệ hoàng đế và quần thần vì chuyện phế hậu mà căng như dây đàn, ai nấy đang nín thở đợi sự kiện lớn xảy ra thì, mọi thứ lại như lá rụng bị gió mạnh thổi bay, hoàng đế không nhắc tới nữa, quần thần cũng thừa cơ không thảo luận chuyện này.

Vì Cao Câu Ly và Bách Tề liên hợp ẩu đả Tân La.

Sáu lộ sứ thần của Tân La quốc vương tụ tập ở Trường An, khẩn thiết hi vọng hoàng đế có thể xuất binh, cứu Tân La khỏi nước lửa.

Khi mọi người cho rằng hoàng đế vì phế hậu không thành hưng binh thảo phạt Cao Câu Ly di chuyển mâu thuẫn thì Lý Trị vẫn rất lý trí viết thư cho Oa vương khởi binh cứu Tân La.

Đám Chử Toại Lương không muốn phái binh Cao Câu Ly cùng dâng tấu tán dương hoàng đế anh minh.

"Đáng tiếc, vì đại cục, mọi người không thể thừa thắng xông lên đuổi ả hồ mị tử làm loạn hậu cung đó tới chùa Cảm Nghiệp, đúng là ông trời cũng giúp ả." Tin Đồn huynh còn chưa hết uất ức vì thời cơ tốt bị bỏ lỡ, vẻ mặt hùng hùng hổ hổ:

Vân Sơ thì thong thả cầm chén trà lên khuyên:" Chẳng may Vũ Mị thành hoàng hậu, vào đại lễ sắc phong, ngươi phải quỳ bái nàng nghĩ lại lời hôm nay sẽ hổ thẹn lắm đấy. Hiện giờ mỗi ta nghe thấy không sao, ngàn vạn lần đừng nói với người khác, khi đó cơ hội làm người cũng chẳng có."

Ôn Nhu còn định phản bác, có điều hắn nói cho cùng vẫn có ít trí tuệ và giáo dưỡng, cho nên ngậm miệng lại đợi chuyện định đoạt mới nói, chuyển chủ đề đột ngột: "Nghe nói phường Tấn Xương của ngươi xây một sân mã cầu, hao phí 860 quan tiền."

Vân Sơ vừa uống được ngụm nước thì phì một phát phun mất quả nửa:" Làm một sân mã cầu mà tốn tới 860 quan tiền à?"

Ôn Nhu lấy khăn tay lau vụn trà bắn trên mặt, nói:" Tùy tiện kiếm một mảnh đất rồi san bằng, có khi chẳng tốn tiền cũng được."

"Nhưng sân mã cầu mà phường Tấn Xương ngươi làm là loại cao hơn mặt đất ba thước. Nên trước tiên cát, vôi sống, trộn với đất sét thành tam hợp thổ trải nền rồi mới dùng sức làm phẳng. Sau đó trải đất vàng mịn được sáng kỹ, mỗi lớp đất vàng là lại dùng dầu ngô đồng nén chặt, rồi lại rải đất, công đoạn đó làm mười lần."

"Tiếp đó lại trải đá dăm lên trên, dùng hơn trăm công tượng khéo tay mải phẳng, tới khi sáng bóng lên mới là sân mã cầu tốt."

Nghe Ôn Nhu giải thích Vân Sơ thấy tim đập thình thịch, trước kia rất lâu, khi một sân vận động muốn trải nhựa tổng hợp cho đường chạy, y thấy lãng phí mà cấm.

Bây giờ mình lại xây một cái sân như thế ở Đại Đường.

Huyện Tấn Xương mới chỉ đủ ăn thôi đấy, trên áo mỗi người vẫn còn đang chi chít dòng chữ quảng cáo kia kìa.

Lưu Nghĩa khốn kiếp vì lấy lòng Vân Na bỏ ra chừng đỏ tiền à?

"Ngươi không cần gấp, ta chỉ hỏi thế thôi, ta chỉ muốn hỏi, các ngươi làm sao không tiêu một đồng tiền thuế mà làm được một sân mã cầu như vậy."

"Nhà ta cũng có nửa cái sân mã cầu làm tương tự, tốn những hơn 1000 quan, lão quản gia còn nói là rẻ."

"Sân mã cầu nhà ngươi ta xem rồi, đúng là rất đẹp, ha ha ha, vì sao lại rẻ thế.

Vân Sơ cắn răng không nói, chắc chắn tên cẩu tặc Lưu Nghĩa lấy danh nghĩa của y, huy động công tượng trọng phường làm việc, cơ bản không có tiền công, cùng lắm là cho ăn thôi.

Vật liệu thì tới từ những thương nhân cung ứng cho công trường phường Quang Phúc, chắc chắn là giá gốc, có khi nửa bán nửa tặng.

Dù là thế tên cẩu tặc Lưu Nghĩa vẫn tiêu 860 quan, đấy còn chưa tính ngựa, yên ngựa, tiền mời ma ma dạy chơi mã cầu, cùng với tiền nuôi đội mã cầu sau này.

Chẳng lẽ Vân thị đã giàu có tới mức nuôi một đội mã cầu rồi à?

Đám huân quý Lý gia, Trình gia, Lương gia đều có đội mã cầu, bọn họ thích chơi mã cầu là thứ yếu, quan trọng là thích thông qua mã cầu đánh cược. Một lần Lương Kiến Phương thua Tô Định Phương tới 1000 mẫu đất.

Không ngồi yên được nữa, Vân Sơ tức tốc rời quan thự trở về phường Tấn Xương.

Vân Sơ đứng ở sân mã cầu nhà mình, cảm xúc ngổn ngang.

Nhìn cái sân mã cầu còn hùng vĩ hơn cả lão bại gia Lương Kiến Phương, Vân Sơ càng muốn bóp chết thứ khốn kiếp Lưu Nghĩa kia.

Vì sân mã cầu không có diện tích cố định, nên sân mã cầu Vân gia bị hạn chế trong ô vuông dài rộng một trăm mét.

Đây là sân mã cầu tiêu chuẩn cho một đội sáu người, mười hai người thi đấu. Tất nhiên nếu ngươi thấy mình lợi hại thì một mình đối phó với sáu người càng cũng được.

Sân càng nhỏ thì thi đấu càng quyết liệt.

Cái sân này đương nhiên chẳng thể so với sân mã cầu hoàng gia, nghe nói Lý Trị ở Khúc Giang cũng có một cái sân mã cầu, chiếm diện tích ba dặm ... Cực kỳ thích hợp cho kỵ binh đuổi theo một quả cầu gỗ chém giết nhau.

Sân mã cầu của Vân gia thực sự không tệ, nền đất cơ bản là tam hợp thổ với mấy lớp dầu ngô đồng, nên không có lấy một ngọn cỏ. Vì dùng tới mười lớp đất mịn hất dầu lên, nên êm ái vừa vặn, không tổn hại tới móng ngựa. Lớp trên cùng là đá dăm, khiến ngựa chạy lên đó không có bụi.

Còn cái gì mà sáng bóng là lời rắm thối, do người Trường An xem mã cầu thi thoảng thấy ánh dầu phản xạ nói ra.

Lưu Nghĩa không chỉ xây sân mã cầu mà còn làm cả lán che nắng bốn xung quanh cho mọi người xem thi đấu.

Lán rất lớn còn có bậc thềm, không khác gì sân thể dục mà Vân Sơ từng thấy, rất có tính sáng tạo.

Mà sau lán xây không ít cửa hiệu nhỏ, xem tới đó Vân Sơ liền bình tĩnh hơn, không trách Lưu Nghĩa tiêu tiền linh tinh nữa.

Ngựa mà Lưu Nghĩa kiếm được dùng chơi mã cầu chẳng lớn hơn lừa là bao, rất hiền, đặc điểm lớn nhất của chúng là, chỉ cần quả cầu gỗ rỗng kia xuất hiện, số ngựa này sẽ nhìn chằm chằm vào, đồng thời muốn xông tới.

Hai phụ nhân cao lớn eo rất nhỏ, mông rất to, chân vòng kiềng đã dạy bảo một đám tiểu nha đầu, trong đó có Vân Na, Đại Phì, Yêu Nương.

Hai phụ nhân đó tuổi không quá 25, mặt bị phơi nắng đen xì xì, gọi là lão ma ma cũng không quá.

Có thể nhìn ra bọn họ rất vất vả, mồ hôi làm tóc dính bết lên trán, giọng cũng hơi khàn, thấy Vân Sơ tới thì càng thêm nhiệt tình, còn lên ngựa làm mẫu. Chỉ thấy bọn họ cưỡi ngựa không cần dây cương, vẻn vẹn dựa vào hai chân có thể điều khiển ngựa chuyển động đúng ý.

Đám tiểu nha đầu Vân Na nhìn thấy thế ra sức vỗ tay reo hò.

Bình Luận (0)
Comment