Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 287 - Q2 - Chương 068: Ác Danh Lan Xa.

Q2 - Chương 068: Ác danh lan xa. Q2 - Chương 068: Ác danh lan xa.

Trên triều đường vẫn rất bình tĩnh, nhưng là sự bình tĩnh quỷ dị Trưởng Tôn Vô Kỵ dâng tấu từ biệt, bị hoàng đế trả lại, bị trả lại còn có biểu các lão của Chử Toại Lương, rõ ràng đang có dòng chảy ngầm phía dưới, đấu tranh phế hậu chưa hề chấm dứt hay ngơi nghỉ, nó chỉ đổi hình thái khác âm thầm hơn thôi.

Trước kia Vân Sơ thấy chuyện trên triều cách mình tới tận mười vạn tám nghìn dặm, nhưng vì cái mặt người chết của Ôn Nhu suốt ngày xuất hiện, khiến y cảm giác chuyện triều đường một cái bàn.

Cơm tối mà tân phó nhân Lưu Hội mang tới rất ngon, Vân Sơ ăn được một nửa rồi mà Ôn Nhu chưa đụng đũa, thấy hắn không muốn ăn, Vân Sơ lấy món thịt viên kho trước mặt hắn.

Ôn Nhu đẩy luôn cả đĩa rau tới cho Vân Sơ, không cam lòng:" Ta vẫn không hiểu, sao chuyện thành ra như thế?"

Vân Sơ húp hết ngụm canh cuối cùng mới nói:" Theo ta nghĩ thì thế này, Vương hoàng hậu cần phải ra tay thì lại lôi kéo Vũ Mị đối phó với Tiêu thục phi, đợi lúc phát hiện ra Vũ Mị mới là sự uy hiếp lại lôi kéo Tiêu thục phi đối phó với Vũ Mị. Ai mà thích được người như thế."

"Với lại chuyện ở hậu cung thì hậu cung xử lý với nhau, Vương hoàng hậu hết liên hợp đại thần, lại tìm kiếm chỗ dựa đã chọc giận hoàng đế."

"Cho nên hiện giờ Vũ Mị thành quân cờ đại biểu cho thắng bại, hoàng đế liền muốn Vũ Mị thành hoàng hậu, chứ không phải Vũ Mị muốn thành hoàng hậu."

"Tóm lại mà nói chính Vương hoàng hậu đã tạo ra cuộc tranh đấu vô nghĩa, làm hậu cung không yên, bệ hạ dù nhất thời phải nhượng bộ quần thần chăng nữa cũng chôn xuống mầm thất bại rồi."

Ôn Nhu lại cho rằng mọi việc không hoàn toàn như Vân Sơ nói, tất cả vì Vương hoàng hậu không sinh ra được thái tử, nói cho cùng luôn có cảm giác thiếu an toàn, mới lôi kéo hết bên nọ bên kia ... dù thế nào thì Vương hoàng hậu thực sự chôn xuống mầm họa cho bản thân, bây giờ bọn họ từ thế thắng áp đảo thành chuyện giằng co, bất kể điều gì cũng có thể xảy ra.

Thở hắn một hơi, Ôn Nhu không muốn nói chuyện phiền lòng này nữa:" Huyện nha chẳng có việc gì, tới đại lý tự thăm Địch Nhân Kiệt không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Thăm hắn làm gì, nghe nói hiện giờ hắn bận lắm, cả thời gian ăn cơm cũng chẳng có."

"Đại lao Đại lý tự giam 620 người, kết quả hắn tìm ra 27 vụ án oan, người dính líu lên tới 41 người, quyển tông đã trình lên ngự sử đài."

Vân Sơ cau mày:" Địch Nhân Kiệt không trình quyển tông lên Đại lý tự mà đưa lên ngự sử đài à?"

Ôn Nhu sửa lại:" Là ta lấy quyển tông chỗ hắn đưa lên ngự sử đài."

Vân Sơ câm nín mất một lúc: "Xem ra Địch Nhân Kiệt không cách nào ở lại ngự sử đài nữa."

"Không đâu, người ta đối xử với hắn tốt lắm, quan trên vốn không muốn để ý tới hắn, giờ thân như con cháu trong nhà. Ta còn nghe nói Đại lý tự khanh còn muốn đưa Địch Nhân Kiệt tới Tịnh Châu làm pháp tào, đó quan thất phẩm thật chức đấy.

Có mà tiễn ôn thần đi thì có, Địch Nhân Kiệt là người Tịnh Châu Thái Nguyên, thế coi như nể mặt lắm rồi, Vân Sơ tặc lưỡi:" Thế nên ngươi chúng ta tới Đại lý tự, tăng thêm thanh uy cho hắn à?"

"Cũng nên tới thăm mà, ta thực sự rất muốn biết làm sao trong vòng mười ngày mà hắn phát hiện ra nhiều vấn đề như vậy."

Vân Sơ thấy Ôn Nhu nói cũng có lý, hai người liền rời huyện nha huyện Vạn Niên trống không.

Đại Lý tự nằm ở trong góc hoàng thành, muốn tới đó phải đi qua Thuận Nghĩa Môn, ở đó có Đại lý tự, Vệ úy tự khiến người ta run chân.

Nghe nói đó là nơi âm khí nặng nhất nặng nhất trong hoàng thành, quan viên bình thường nếu không có chuyện gì tuyệt đối không đi qua nơi này.

Vân Sơ vừa xuất hiện ở Đại lý tự, lập tức bị người ta chỉ trỏ bàn tán sau lưng, chuyện này là nhờ công Lý Nghĩa Phù, ông ta không dâng tấu đòi đem hết quan tham làm thành xương trắng thì tiếng tăm của y chẳng lan rộng thế này.

Tuy bực mình với Lý Nghĩ Phù song Vân Sơ chẳng bận tâm lắm thái độ người khác, tương lai y muốn làm huyện lệnh huyện Vạn Niên, không biến mình thành nhân vật thần kinh quỷ khiếp thì ở vùng kinh kỳ trọng địa quan nhiều hơn chó này, gặp chút vấn đề là người ta tới ức hiếp y.

Hiệu quả rõ ràng, vấn đề ở huyện Vạn Niên giảm đi rõ rệt, từ bách tính tới quan lại, ai nấy đều sợ xảy ra vấn đề truyền tới tai y, nên có sự cố gì, đôi bên đều cố gắng tự dàn xếp ổn thỏa.

Nhưng có cái phiền, Vân Sơ muốn hỏi công giải của Địch Nhân Kiệt ở đâu, nhưng vừa mới tới gần là người ta giải tán hết, không muốn dính líu tới y.

"Hoài Anh huynh, Hoài Anh huynh!" Vân Sơ đứng ở giữa sân rống lên:

Lập tức có một người trung niên mũi ưng râu dài từ trong một công giải đi ra, chỉ Vân Sơ quát:" Đây là trọng địa Đại lý tự, ngươi là hét cái gì?"

Vân Sơ cười chắp tay:" Tại hạ là Vân Sơ, hảo hữu của Hoài Anh huynh, tới bái phỏng huynh ấy, chỉ là không biết công giải huynh ấy ở đâu, lại không ai dẫn đường mới phải lớn tiếng, thực sự là bất đắc dĩ."

Nam tử đó nhìn Vân Sơ chốc lát, sau đó sai tạp dịch dẫn Vân Sơ và Ôn Nhu tới công giải của Địch Nhân Kiệt.

"Xem ra Hoài Anh huynh chẳng được người ở đây ưa gì cả." Vân Sơ khe khẽ lắc đầu:

Y cũng biết Địch Nhân Kiệt không hài lòng với quan chức của bản thân hiện giờ, hắn hi vọng thành Đại lý tự thừa, đáng tiếc không được, đó là vị trí quan tòng lục phẩm, hiện hắn chưa với tới.

Ôn Nhu đánh giá:" Hắn quá gấp rồi."

Vân Sơ thì thông cảm:" Đời người có mấy chục năm ngắn ngủi thôi, Hoài Anh huynh muốn lên tiếng vì dân, sao có thể lãng phí năm tháng tốt đẹp vào những chuyện tầm thường, thế nên là phải dùng cách nhanh nhất."

"Các ngươi làm việc thật thống khoái, ta chẳng thể." Ôn Nhu thở dài, là người xuất thân đại tộc, quan hệ chằng chịt, việc làm bị ràng buộc rất nhiều:

"Ha ha ha, thế thì xin lão tổ nhà ngươi dùng gia pháp đuổi ngươi ra khỏi tộc, thế là ngươi có thể muốn làm gì thì làm như bọn ta rồi. Bao gồm cả việc rút xương tên tạp dịch khốn kiếp này ra làm dùi trống."

Vân Sơ vừa dứt lời thì tên tạp dịch đã vấp chân, ngã sóng xoài, y cúi xuống nhìn:" Còn dám dẫn bọn ta đi linh tinh, ta rút xương ngươi ra thật đấy."

Tên tạp dịch cuống cuồng bò dậy, dẫn Vân Sơ và Ôn Nhu qua cổng vòm, dừng lại ở viện tử hoang vu đầy lá rụng, chạy thục mạng như gặp phải ma.

Bình Luận (0)
Comment