Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 288 - Q2 - Chương 069: Địch Nhân Kiệt Bất Thường.

Q2 - Chương 069: Địch Nhân Kiệt bất thường. Q2 - Chương 069: Địch Nhân Kiệt bất thường.

Người Trường An đa phần không trồng hòe, cho rằng thứ này gọi ma tới, không lành.

Cây hòe trong cái sân này rõ ràng không phải do người trồng, mà là một năm nào đó có hạt giống rơi vào góc tường, ngày qua ngày, năm qua năm, nó trở thành một cây đại thụ.

Cây hòe luôn ra hoa trước, mọc lá sau, là mọc rất chậm, cho nên phiến lá mỏng. Lá như thế định sẵn không ở lâu trên cành, cho nên lá cây bị gió thu thổi rụng trước tiên luôn là lá hòe.

Trong một năm bốn mùa, ít nhất có hai mua cây hòe như cành cây khẳng khiu trơ trụi quái dị, tựa như thứ có thù với thế giới mỹ hảo này.

Trên bàn của Địch Nhân Kiệt chất đầy quyển tông, che lấp thân hình béo tốt của hắn, nhìn thấy Vân Sơ và Ôn Như đột nhiên xuất hiện dưới cây hòe bên cửa sổ như bóng ma, cau mày lại:" Sao các ngươi tới đây?"

Vân Sơ ngồi xuống cửa sổ quan sát Địch Nhân Kiệt, trông qua thì vẫn béo tốt như thế, nhưng giọng điệu gắt gỏng thế này không giống hắn rồi:" Quấy rầy ngươi hẹn hò với nữ quỷ à?"

"Giờ tới quỷ cũng ghét ta, làm gì có nữ quỷ nào muốn tới. Các ngươi cũng không nên tới."

Ôn Nhu cười khùng khục:" Bọn ta mà không tới thì nói không chừng ngươi thành quỷ thật đấy."

Địch Nhân Kiệt đấm mạnh ngực:" Nơi này của ta còn ấm, có thứ còn đang đập, ta là người, không phải là quỷ. Có điều ta phải mau về Tịnh Châu, thành hôn, thăng quan, sau đó quay lại làm Đại lý tự thừa, mới có tư cách xét lại vụ án nơi này. Người ở đây xét án quá sơ sài."

Vân Sơ ồ một tiếng:" Nói vậy về Tịnh Châu làm pháp tào là do ngươi yêu cầu với đại lý tự khanh à?"

Định Nhân Kiệt lạnh lùng nói:" Một tên quan nhỏ tòng bát phẩm như ta làm sao lọt vào mắt Đại lý thừa khanh người ta. Nhờ Ôn Nhu huynh giúp, đem vụ án sai mà ta tìm ra, đưa tới ngự sử đài, người ta mới miễn cưỡng đưa ta tới Tịnh châu làm Pháp tào. Còn nói đi rồi thì đừng về, cứ như Đại lý từ là nhà hắn."

"Nếu không phải quan chức ta thấp, bằng vào chuyện hắn coi mạng người như cỏ rác, ta liều mạng với hắn."

Nói tới đó đứng dậy, lấy một cái móc sắt trên tường, đeo chuỗi chìa khóa lên hông:" Nếu tới rồi thì tham quan nhà ngục đi, dù sao ba chúng ta tương lai sẽ phải vào ngục thôi, làm quan trước cũng tốt."

Làm gì có kiểu đãi khách như thế, ai điên tới chỗ xúi quẩy ấy, Ôn Nhu xua tay:" Ta không vào ngục đâu."

"Trong ba người chúng ta, ngươi là người đầu tiên vào ngục đấy." Địch Nhân Kiệt khẳng định:

"Ta không tin."

"Đợi khi nào hai bọn ta tới ngục thăm ngươi thì ngươi sẽ hiểu thôi."

Vân Sơ nhún vai, quân khốn kiếp này lần thứ ba rủa y vào ngục rồi nên chẳng lạ nữa, theo hai người họ tới cảnh cửa sắt bên mé viện tử.

Địch Nhân Kiệt gập ngón tay gõ ba cái, ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt mở ra, để lộ ra cái mắt cá lòng trắng nhiều hơn lòng đen.

Tiếp đó cửa sắt mở ken két, Địch Nhân Kiệt dẫn Vân Sơ và Ôn Nhu đi vào đường hầm vừa sâu vừa ẩm thấp.

"Nơi này không có hảo hán ... Thực sự không có đâu, bất kể ngoài kia là hảo hán nói vung trời thế nào, vào đây rồi dưới hình phạt đều ôm hết tội vào mình, bất chấp lời khai của bản thân có họa tới người nhà, thân tộc không, chỉ mong chết sớm." Trong đường hầm giọng Địch Nhân Kiệt vang vang, có vài phần trang nghiêm:

Tới trước một cái phòng giam, Địch Nhân Kiên đưa móc sắt vào, sau đó kéo mạnh ra, một khuôn mặt kinh khủng xuất hiện.

Địch Nhân Kiệt dùng móc sắt khóa cổ tội tù đó, chỉ gương mặt không giống của con người, hỏi:" Các ngươi có biết đây là ai không?"

Vân Sơ nhìn kỹ lắc đầu, biểu thị không biết.

Ôn Nhu thì do dự:" Ti thừa Hoan Nguyên Thọ của Cao Dương công chúa à?"

Địch Nhân Kiệt cười to hỏi Vân Sơ:" Ngươi có muốn biết đại đệ tử Biện Cơ của Huyền Trang đại sư chết thế nào không, hắn thực sự vì tư thông với Cao Dương công chúa nên bị thái tông hoàng đế giết à?"

Vân Sơ trả lời dứt khoát:" Không muốn biết."

Địch Nhân Kiệt sán tới trước mặt Vân Sơ, thái độ hơi hung hăng:" Vì sao không muốn biết? Khi đó Biện Cơ ba mươi sáu tuổi, vì sao bị Cao Dương công chúa mười sáu tuổi nhìn trúng, rồi lại vội vàng làm chuyện cẩu thả ở nơi hoang dã."

Vân Sơ vẫn thản nhiên nói:" Chuyện đó có gì khó lý giải chứ?"

Địch Nhân Kiệt dụ dỗ:" Một tăng nhân khổ tu tử nhỏ, ba mươi sáu tuổi vẫn phong lưu tuấn lãng đấy. Một năm trước khi Thái tông hoàng đế ngự long đăng thiên, Cao Dương công chúa còn hầu hạ thuốc men. Ba năm sau tân hoàng đăng cơ còn sắc phong Cao Dương công chúa làm trưởng công chúa, thân phận đạt tới đỉnh cao rồi. Nếu là một công chúa làm việc cẩu thả với biện cơ, liệu có được thái tông, bệ hạ đối đãi như vậy không?"

Vân Sơ không trả lời, y phát hiện Địch Nhân Kiệt có chút điên rồi, chuyện này bình thường, phàm là người còn nhiệt huyết, lần đầu tham gia công tác đối diện với hiện thực sẽ ít nhiều gặp vấn đề tâm lý, y cũng từng như vậy. Vì thế Vân Sơ quyết đoán kéo tay hắn, lấy móc sắt, thả ngươi kia ra, người đó lập tức kinh hoàng chui vào bóng tối.

Tiếng cười Địch Nhân Kiệt vang vọng trong hành lang như cả đàn quạ đang kêu.

Đợi thời gian dài, Địch Nhân Kiệt mới bình tĩnh lại, nói:" Đó mới là nguyên nhân ta muốn rời Trường An, ta sợ tiếp tục ở lại đây sẽ phát hiện ra ngày một nhiều vụ án không thể giải thích. Các ngươi cũng biết tính ta, những câu đố không giải được có sức cám dỗ rất lớn."

"Một tử tù đợi mùa thu xử tử trong mắt các ngươi chỉ là tử tù, nưng trong mắt ta lại ẩn chứa vô số bí mật. Giống như phát hiện ra mỏ vàng, thế nào cũng muốn đào n ó lên."

"Đáng tiếc, không đào được, ta ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi, nếu tìm hiểu thêm sẽ nguy hiểm ngay, thậm chí ở lại đây thôi cũng dễ bị cuốn vào nguy cơ không rõ, nên ta muốn về quê, thành hôn, ổn định lại tinh thần."

Vân Sơ vỗ vai hắn cảm thông, nói lảng đi:" Ta sắp thành thân rồi, ngươi và Ôn Nhu phải làm tấn tướng của ta, phải cùng ta đi đón dâu đấy."

"Được, được, ta đi thu dọn đồ rời cái nơi đáng chết này, về Lậu thất ở, trước tiên đi tắm, phải bảo Nhị Ngưu kỳ cọ cho thật kỹ, ta thấy ở đây chưa tới nửa tháng, người sắp thối rồi. Tiếp đó vui vẻ tới nhà ăn lớn làm một bữa, đợi lấy được quan bằng pháp tào Tịnh Châu sẽ về quê cưới lão bà."

Ôn Nhu ở bên nhìn hai người họ có chút hâm mộ, hắn sở dĩ kéo Vân Sơ tới đây là vì phát hiện ra Địch Nhân Kiệt bất thường, hi vọng Vân Sơ khuyên giải.

Kết quả Vân Sơ tới chẳng nói gì mấy, chỉ nghe những lời điên khùng của Địch Nhân Kiệt, sau đó Địch Nhân Kiệt quay lại như cũ, mang thành quả thắng lợi về quê, thành thân, thăng quan, đúng là song hỉ lâm môn.

Hắn cũng nhìn ra, Địch Nhân Kiệt cơ bản không cần ai khuyên can, tên đó ý thức rất rõ vấn đề của bản thân, chất chứa đầy một bụng khó chịu không có ai để nói.

Giờ nói ra, tên đó liền thoáng đạt trở lại.

Bình Luận (0)
Comment