Khi Vân Sơ tới Đại lý tự, ai nấy đều né tránh, khi y dẫn Địch Nhân Kiệt đi, rất nhiều cái đầu thò ra, đa phần thở phào vì thoát nạn, một số hả hê, dù sao không còn quan trọng nữa rồi.
Về tới phường Tấn Xương, nhìn cảnh tượng cuộc sống thanh bình nơi này, nghe trúc reo trong gió, nghe nước chảy róc rách dưới chân, Địch Nhân Kiệt hít thật lồng ngực đầy không khí nơi này. Ngay cả Ôn Nhu cũng thả lỏng hơn nhiều, gương mặt thiếu sinh khí của hắn, giờ có ít hoạt bát.
Phường Tấn Xương hôm nay rõ ràng hơi khác bình thường, ai nấy bước chân vội vã, ngay cả đám trẻ con cũng không tụ tập chơi đùa như mọi khi mà giống được giao việc gì đó, chạy qua chạy lại vèo vèo.
Ôn Nhu là tuần thành ngự sử, bởi thế chuyện lớn chuyện nhỏ trong huyện Van Niên này hắn đều biết hết, cảm thán: "Vân gia ngươi lợi hại thật đấy, ba ngày trước sau ngày 12 tháng 9, tổng cộng bảy ngày, nhai mươi ba mỹ nhân hàng đầu của các giáo phường trong phường Bình Khang bị Vân gia ngươi bao hết. Ngươi cẩn thận đám hoàn khố tới kiếm chuyện với ngươi."
Địch Nhân Kiệt nghe Ôn Nhu nói vậy thì mắt sáng lên, nói vội:" Tối hôm đó ngươi phải đối phó với Ngu Tu Dung, hẳn không có thời gian dư thừa lãng phí trên người mỹ nhân khác, chuyện chiêu đãi mỹ nhân để cho ta ... À, cả Ôn Nhu huynh nữa."
Vân Sơ cười lạnh:" Các ngươi nhầm to rồi, những mỹ nhân đó căn bản không phải chuẩn bị cho lễ thành hôn của ta. Mà trong nhà có hai thứ điêu nô, chuẩn bị đem hôn lễ của ta biến thành hoạt động thương mại hóa giống Tết Nguyên Tiêu."
"Tới khi đó phường Tấn Xương nhất định cờ màu rực rỡ, chiêng trống vang trời, mỹ nữ như mây, mỹ thực khắp nơi, mỹ tửu như nước. Hàng hóa chất đống như núi, các loại đèn màu, diễn kịch, tạp kỹ ...."
Ôn Nhu nuốt nước bọt liên hồi:" Quá, quá xa xỉ, các ngươi không, không địch đổ rượu xuống ao cho mọi người uống đấy chứ?"
Địch Nhân Kiệt thì có kinh nghiệm hơn, nhảy dựng lên:" Vé vào cổng bao nhiêu?"
"200 tiền." Vân Sơ cười ha hả:" Tóm lại ngày hôm đó nhất định khiến người tới phường Tấn Xương cuồng hoan tới sáng."
"Tới sáng à?"
"Đúng thế, thậm chi còn có thể thuê sân mã cầu của phường, đương nhiên chỉ giới hạn nữ tử."
Nhìn hai tên khốn kia mắt rực sáng, Vân Sơ gần như đoán được họ nghĩ gì, chặn họng ngay:" Đây không chỉ là sự kiện riêng của nhà ta hay phường Tấn Xương, mà còn là sự kiện chính thức do quan phủ, các ngươi không thể dẫn bằng hữu tới, trừ khi họ bỏ tiền, hơn nữa không có đặc quyền gì đâu."
"Thời gian này người của thị thự chợ Đông đã tới phường Tấn Xương, đánh giá tình trạng nộp thuế, từ đó cân nhắc để cho sự kiện này được tiếp tục không? Bọn họ muốn đánh giá người Trường An mất bao lâu tiêu hết tiền."
"Hai điêu nô nhà ta cũng muốn có con số chuẩn xác, tính toán ra doanh lợi, để mở hai trường tư thục, hai dược phòng."
Địch Nhân Kiệt vỗ tay cười to:" Lão tử rời Đại lý tự quả nhiên là đúng đắn, đây mới là dáng vẻ nhân gian nên có. Ôn Như huynh, sau khi đưa tân nhân vào động phòng, hai ta khoác tay dạo đêm, được chăng?"
Ôn Nhu tiếc nuối nói:" Không được rồi, chuyết kinh thích nhất là đi dạo chơi Tết Nguyên Tiêu mà Tết Nguyên Tiêu năm vừa rồi nàng vừa sinh con, không thể đi chơi, đã tiếc nuối rất lâu, lần này phải bù vào."
Vân Sơ vỗ vỗ vai Ôn Nhu:" Khi tới mang nhiều tiền vào nhé, ta nói rồi đấy, mục đích của hai thứ điêu nô kia là bán thật nhiều đồ, ta lo ngươi bị thiệt."
Ôn Nhu cười sảng khoái:" Chẳng qua là ít tiền mà thôi, chỉ cần vui, bỏ bao nhiêu cũng không tiếc."
Nói xong liền tới nhà ăn lớn, Địch Nhân Kiệt vội vàng chạy đi tắm, hắn ưa náo nhiệt, muốn xem công tác chuẩn bị, đây nhất định là sự kiện lớn nhất trước giờ của phường Tấn Xương, không thể thiếu hắn.
Bỏ lại Vân Sơ thở ngắn than dài, nếu có khả năng, Vân Sơ thực sự không muốn về nhà, nhưng mà chuyện này do y khơi lên, nên chẳng thể trách ai được.
Chỉ là không ngờ chỉ vài câu nói của mình mà làm Lưu Nghĩa và Thôi nương tử hoàn toàn lên cơn.
Ở tiền viện, Lưu Nghĩa cùng một đám nam nhân mặt nghiêm trọng mở cuộc họp, đã thế lại còn vô cùng thần bí, hai đứa nhi tử của ông ta đừng hai bên cửa canh gác như môn thần.
Ở trung sảnh, Công Tôn Đại Nương đang chiêu đãi một đám mỹ nhân muôn hình muôn vẻ, bọn họ gần như chen lấn chật kín trung sảnh, bùi tóc cao, my tâm vẽ hỏa văn lửa, ngồi xung quanh cái bàn lớn, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn bàn tính tính, vô cùng nghiêm túc.
Vân Sơ muốn hỏi họ đang làm cái gì, cuối cùng thôi, chả dại sán tới chỗ đáng lẽ nam nhân nào cũng khao khát.
Hậu trạch càng náo nhiệt, Thôi thị chỉ huy một đám phụ nhân béo, một đám nha hoàn trẻ đang diễn luyện gì đó.
Nhà chẳng giống cái nhà, Vân Sơ về tới thư phòng thì thấy Con khỉ già mặc áo bào đỏ rực ngồi trên giường. Vân Na và Đại Phì mỗi đứa xoa bóp một chân cho ông ta.
Vân Sơ ngồi xuống bên giường, nói với Con khỉ già:" Hôm nay ta tới nhà ngục Đại lý tự thấy một người, ông thử đoán xem là ai?"
Con khỉ già khoát tay cắt lời: " Biện Cơ tự tìm đường chết, Cao Dương công chúa cũng đã chết rồi, chuyện này đừng nhắc tới nữa."
Vân Sơ cau mày, y không ngờ Con khỉ già biết nhanh thế, ông ta có lần nói trong một khe hở có mười vạn thần đang nhìn không phải nói chơi, cái nhà lao đó bị giám sát chặt như vậy thì chuyện không đơn giản:" Xem ra chuyện này còn có vấn đề hơn ta nghĩ."
Con khỉ già mở mắt ra, xoa đầu Vân Na bảo nó ra ngoài cùng Đại Phì, sau đó mới nói với Vân Sơ:" Trường Tôn Vô Kỵ một khi thực sự nổi giận, cả thiên hạ không mấy người chống nổi đâu, cả hoàng đế cũng thế. Ông ta sở dĩ không giết tên Hoan Nguyên Thọ kia là vì lấy hắn làm mồi câu mà thôi."
"Nguy hiểm không hay biết mới đáng sợ nhất, nguy hiểm nhận ra được không đáng nói nữa, vì có thể hóa giải trước."
" Có rất nhiều chuyện ngươi không cần biết bây giờ, biết nhiều chỉ bất lợi cho ngươi thôi, vì cho tới bây giờ ngươi chưa có tư cách tham gia vào những chuyện đó. Đợi khi nào ngươi có trong tay 5000 nhân mã thực sự để đem dùng thì hẵng nói."