Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 291 - Q2 - Chương 072: Tất Bật Chuẩn Bị. (2)

Q2 - Chương 072: Tất bật chuẩn bị. (2) Q2 - Chương 072: Tất bật chuẩn bị. (2)

Vũ Mị biết Lý Trị không phải muốn đi xem mỹ nhân biểu diễn, mà là muốn trà trộn vào đám đông, nhìn bách tính xem mỹ nhân biểu diễn, từ khi thành hoàng đế, hắn rất cẩn thận, chưa lần nào thực sự chung vui với dân.

Nàng là nữ tử rất biết chiều lòng người, ánh mắt hồi ức kể:" Thần thiếp tới nay vẫn còn nhớ khi nhỏ được mẫu thân đưa đi xem Tết Nguyên Tiêu ở Trường An. Ngày hôm đó ánh đèn trùng trùng, khắp nơi là người đeo mặt nạ đủ loại đi qua đi lại. Thiếp thân khi đó cũng có được một cái đèn kéo quân nho nhỏ, cái đèn đó lạ lắm, thiếp đi, nó cũng đi, thiếp dừng nó cũng dừng. Thế là thiếp chạy thật nhanh, vừa chạy vừa nhìn đèn xoay vù vù."

"Đợi thiếp thân chạy mệt rồi, quay đầu lại đã không thấy gia phó đâu nữa, thiếp thân không khóc, nếu khóc bị người ta biết thiếp là trẻ con lạc người lớn, sẽ bị người ta bắt mất."

Lý Trị nghe tới nhập tâm, ôm lấy hai mẹ con nàng, khẽ cụng đầu vào trán Vũ Mị:" Làm sao nàng tìm lại được mẫu thân?"

Vũ Mị kể chuyện rất sinh động gượng mặt thoáng chút sợ hãi:" Lúc đó thiếp thân sợ lắm, liền tìm tới một nhà có cái đèn lồng thật lớn, thấy người ta đang chuẩn bị đốt đèn, thiếp nhảy ra hô lớn ta là nữ nhi của Ứng quốc công Vũ Sĩ Phúc, đèn này phải do ta đốt."

"Hộ nhân gia đó là hầu tước, nghe thiếp nói thế không làm khó thiếp, phái người tới nhà thiếp báo tin. Còn thiếp ở lại nhà người ta, dự đăng hội, ăn uống vui vẻ tới khi mẫu thân vội vàng chạy tới."

"Đáng tiếc, chuyện này không có kết quả tốt, về nhà chẳng những bị mẫu thân trách phạt, còn bị cấm túc ba ngày."

"Ha ha ha ..." Lý Trị cười to, không cẩn thận đánh thức khuê nữ đang ngủ say, thế là tiếng cha cười, tiếng con khóc thành một cảnh tượng kỳ diệu:

Lý Trị tựa hồ chím vào một tâm tình khó miêu tả được, nhìn nữ nhi vừa khóc vừa ngậm vụ mẹ, xúc động nói:" Khi trẫm hiểu chuyện thì mẫu hậu bệnh nặng, thường xuyên sốt cao, trẫm đi hỏi thăm mẫu hậu, mẫu hậu bảo trẫm chiếu cố Hủy Tử."

"Trẫm không ngủ không nghỉ ngồi bên giường bế Hủy Tử, tìm mọi cách để muội ấy khỏe lên. Trẫm cứ nghĩ, chỉ cần Hủy Tử khỏe, mẫu hậu cũng khỏe."

"Kết quả Hủy Tử khỏe rồi, mẫu hậu lại đi, trẫm từng hối hận rất lâu. Cứ nghĩ nếu trẫm chăm sóc mẫu hậu nhiều hơn, mẫu hậu không chừng sẽ không sao ... Nhưng mỗi khi trẫm nghĩ thế, trẫm lại đau đớn, trẫm cũng không muốn Hủy Tử có chuyện."

"Trẫm cái gì cũng không muốn, kết quả mẫu hậu đi rồi, khi trẫm hối hận, Hủy Tử cũng đi, muội ấy còn nhỏ như thế, khi đi, một bên khóc, một bên nắm tay trẫm nói đau lắm … trẫm chỉ biết khóc, chỉ biết cầu khẩn thần phật, chẳng thể làm gì ... Hủy Tử vẫn bỏ trẫm mà đi."

Đại điện im lặng rất lâu, Lý Trị thấy mặt mát lạnh, dùng tay quệt qua mới phát hiện là đã đẫm nước mắt, hắn gượng cười gạo nhìn khuê nữ:" Trẫm luôn muốn đưa Hủy Tử ra ngoài chơi, thấy Trường An lộng lẫy thế nào, nhưng muội ấy yếu lắm, không đi được … Vũ Mị, hay hai chúng ta cùng cải trang vi hành, tới phường Tấn Xương một chuyến … Đi về, trẫm sẽ có cái kể cho Hủy Tử nghe. "

Vũ Mị mặt đỏ hoe từ lúc nào, một tay ôm con, một tay ôm hoàng đế, khẽ “ừ” một tiếng.

………… ………… ……………

Một đội kỵ sĩ lưng đeo cờ đỏ, người mặc áo đỏ, đội mũ đỏ, chân đi giày đỏ phóng nhanh trên Chu Tước đại nhai.

Lý Tích vừa mới thoái triều quay về, mắt khép hờ chỉ kịp nhìn ba chữ "Phường Tấn Xương" cực to trên lá cờ.

Ông ta ngẩn ra, vội vén rèm xe nhìn ra ngoài, sau đó nhìn thấy một đội kỵ sĩ lưng đeo cờ xanh, người mặc áo xanh, đội mũ xanh, đi giày xanh lần nữa đi qua trước mặt ông ta.

Lần này ông ta nhìn rõ năm chữ màu trắng trên cờ:" Hội mỹ thưc thiên hạ?"

"Hội mỹ thực thiên hạ phường Tấn Xương?"

Lập tức lại có đội kỵ sĩ lưng đeo cờ lam, người mặc áo lam, đội mũ lam, chân đi giày lam lọt vào tầm mắt ông ta."

"Mùng chín tháng chín, người thọ nửa giá."

Ông ta đang nghi hoặc thì lại có đội kỵ sĩ màu đen từ xa đi tới.

"Ngắm mỹ nhân, nếm mỹ tửu, vui này gì hơn?"

Từng đội kỵ sĩ ăn mặc cực kỳ khoa trương không ngừng đi qua xe Lý Tích, Chu Tước đại nhai thường ngày người qua kẻ lại, lúc này dừng lại hết cả, chỉ trò bàn tán chuyện chưa từng có này.

"Sắc lệnh hội mỹ thực thiên hạ phường Tấn Xương? Bệ hạ đang làm gì thế, Vân Sơ đang làm gì thế?" Lý Tích thấy đầu óc không đủ dùng nữa, lẩm bẩm:

Lão phó Lý An đã đi theo ông ta ba mươi năm nói:" Lang quân, đây là cái trò của thương gia ấy mà, bỏ 200 văn tiền là có thể vào phường Tấn Xương xem mỹ nhân ca vũ, ăn cơm, uống rượu."

Nói rồi lấy ra tờ giấy mỏng in đầy chữ đưa cho Lý Tích.

Lý Tích cầm lấy tờ giấy xem hồi lâu mới hiểu phường Tấn Xương muốn làm cái gì, có điều ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào hai chữ "sắc lệnh", đôi mày thọ bất giác nhíu lại.

Ngô hộ tào nhìn bách tính phường Tấn Xương rửa sạch tiểu thủy cảnh, sau đó đổ rượu xuống, cơ mặt hắn ta lên cơn co giật, cái này không phải thành ao rượu rừng thịt của Trụ vương à? Làm không khéo bị đàn hặc lên trên cấm luôn ấy chứ.

Vân Sơ dùng cái muôi trúc dài múc rượu đưa lên miệng thử, gật gù nói với người trông ao rượu:" Chùm vải sa lên, ngoài ra loại chuẩn bị thêm vài cái muôi trúc, không cho họ, thậm chí là cả các ngươi dùng muôi uống, muốn uống đổ vào bát gốm, mỗi cái bát bao nhiêu tiền?"

"Dạ, hai tiền ạ, hoàn toàn thích hợp, tới lúc đó bọn tiểu nhân sẽ xem chừng, nếu đông người thì bán ba tiền, cố gắng giảm bớt chi phí rượu." Người phường Tấn Xương đã quá quen chuyện này, đôi khi lông cừu không mọc trên người cừu:

Vân Sơ thấy Ngô hộ tào đứng run lẩy bẩy nãy giờ, bực mình:" Tới giờ huyện Vạn Niên đã đầu tư bao nhiêu?"

Ngô hộ tào thấy vị này rốt cuộc hỏi tới chi phí, vội nói:" Tổng cộng là 76 quan, 114 tiền ạ. Huyện Vạn Niên từ trên xuống dưới không ai dám chiếm dụng một đồng ạ. "

Vân So bật cười:" Đi theo ta khổ lắm hả?"

Ngô hộ tào thấy mắt cay cay, cố kìm nước mắt:" Không ạ, không ạ, huyện úy cao phong lượng tiết, là tấm gương của bọn thuộc hạ."

Vân Sơ vỗ vai:" Cố chịu đi, rồi các ngươi sẽ quen với cách làm việc của ta, không để các ngươi phải thiệt đâu. Chắt thịt trên người muôi làm gì, đợi chúng ta vỗ béo con lợn huyện Vạn Niên rồi, các ngươi quang minh chính đại giàu có, không phải thấp tha thấp thỏm nữa."

Ngô hộ tào gật đầu liên hồi, lòng dễ chịu hơn một chút, vẫn muốn khóc.

(*) Mọi người còn nhớ không nhỉ, công chúa Hủy Tử trong Đường Chuyên rất thích nuôi gấu trúc.

Bình Luận (0)
Comment