"Nói chung hôm nay ngươi lên triều cúi đầu nhận sai là được, bệ hạ tín nhiệm ông ta khác hẳn quan viên khác. Ngoài ra ngươi hại chết đợt quan viên mới của huyện Trường An rồi." Ôn Nhu sau khi tổng kết lại thì còn bổ xung một câu:
Đối với chuyện tranh chấp giữa huyện Vạn Niên và huyện Lam Điền, Vân Sơ không để ý lắm, địa phương va chạm với nhau thì sao tránh được. Về phần hại chết quan viên huyện Trường An thì Vân Sơ chẳng hiểu ra sao.
Tin Đồn huynh chợt nhận ra tính xấu của Vân Sơ, đó là y chỉ quan tâm chuyện nhà mình, cái gì không liên quan tới việc mình làm là y mặc xác. Bảo sao Địch Nhân Kiệt trước khi đi dặn hắn chịu khó tới nói chuyện trên triều cho Vân Sơ:" Xa giá của Yên quốc công Vu công bị băng làm trượt, hai con ngựa ngã, đáng thương cho Yên quốc công, miệng chẳng còn bao nhiêu răng lại bị gãy ba cái."
"Nếu như huyện Vạn Niên của ngươi cũng băng tuyết khắp nơi thì chỉ có thể trách trời được thôi, huyện Trường An đen đủi là huyện Vạn Niên ngươi dọn tuyết sạch sẽ, còn huyện Trường An thì băng tuyết kín lối đi ..."
“Hôm đó Vu quốc công bị ngã, đám khốn bên huyện các ngươi còn cười.”
Vân Sơ trợn mắt, cứt đái đâu ra lại đổ lên đầu lão tử thế, chẳng lẽ huyện Vạn Niên chăm chỉ chút, thích sạch sẽ một chút cũng sai à?
"Ngươi chính là Vân Sơ à?"
Một giọng nói từ sau lưng truyền tới, Vân Sơ quay người lại chỉ thấy một ông già mặt vuông vức, người thấp đậm, chắc nịch, mặt đen kìn kịt nhìn mình.
Người này không cao nhưng xương cốt lớn, nhô ra ngoài, thoạt nhìn còn tưởng là lão nông, nhưng nhìn vào mắt ông ta liền biết ông ta là quan, quan rất lớn, còn rất lợi hại.
Trên người quan kỳ thực có mùi, có người mang mùi sách, người thối mùi tiền, người mang mùi son phấn. Vân Sơ học ít bản lĩnh ngửi mùi của Địch Nhân Kiệt, nhưng lần đầu tiên y thấy một viên quan có mùi đất.
Y thong thả chắp tay:" Chính là tại hạ."
Ông già này vừa tới, những quan viên đang đợi vào cung thành liền tránh cả ra, bọn họ khả năng là sợ máu tươi bắn lên người.
"Mỗ gia Lưu Nhân Quỹ, chuyện huyện Vạn Niên các ngươi xâm chiếm đất đai huyện Lam Điền ta, hôm nay phân định cho rõ."
À, thì ra là lão già ngoan cố đó, Vân Sơ không khách khí nữa, đốp chát lại:" Đất đai Bá Thượng tốt như thế, huyện Lam Điền không biết trân trọng, bách tính huyện Vạn Niên ta lấy trồng ít rau, có gì không được?"
Lưu Nhân Quỹ bình tĩnh nhìn Vân Sơ nói:" Ngươi vượt địa phận."
"Đều là địa giới Đại Đường, đâu ra địa phận, ta chỉ thấy đất hoang mà thôi."
"Thân là quan viên phải có quy củ tối thiểu, không thể muốn gì làm nấy."
Vân Sơ lạnh lùng đáp:" Chỉ cần để bách tính trong huyện Vạn Niên ta cơm no áo ấm, ta không cần biết huyện Lam Điền ông ra sao."
Nghe giọng điệu khốn kiếp đó của Vân Sơ, Ôn Nhu ôm đầu, lúc nãy còn khuyên y nhận sai, y đang làm cái gì vậy? Nhìn kìa, nhìn kia, quân khốn kiếp đó siết nắm đấm lại rồi, chuẩn bị đánh nhau đấy. Còn Lưu Nhân Quỹ thì nheo mắt lại thành khe hẹp, nói từng chữ:" Đây là hành vi của thứ độc phu."
Vân Sơ không sợ giọng điệu sặc mùi cảnh báo của ông ta:" Đợi người huyện Lam Điền nhập vào huyện Vạn Niên, ta tất nhiên đối xử với họ như thủ túc. Nếu ông thấy không vui, thì cố mà quản lý huyện Lam Điền cho tốt, đừng để họ lén lút chạy sang huyện ta."
"Còn nữa nghe nói năm xưa ông đánh chết một chiết trùng đô úy, giờ thử đánh chết ta xem."
Lưu Nhân Quỹ nhíu mày:" Ngươi không chịu bỏ mảnh đất Bá Thượng chứ gì?"
Vân Sơ rũ quan phục:" Ông không biết quý trọng đất đai thì để người biết quý trọng nó trồng cấy."
Lưu Nhân Quỹ khinh miệt:" Cuồng vọng vô tri."
Nói xong không thèm dây dưa với Vân Sơ nữa, thấy cửa cung đã mở, sải bước đi tới tiếp nhận kiểm tra.
Quan viên hiện lên triều đã rất ít người mang đao nghi lễ, vậy mà Vân Sơ lại đeo một thanh Đường đao, cứ nhìn vết xước trên vỏ, chuôi, biết ngay đó là hung khí giết người, không phải thứ đeo làm đẹp.
Hoàng môn phụ trách kiểm tra quan viên tiến cung có vẻ lần đầu gặp chuyện này, hơi lúng túng:" Sao lại đeo đao?"
Vân Sơ thản nhiên như không đáp: "Lát đánh nhau sẽ dùng."
Hoàng môn thộn mặt: "Đánh nhau với ai?"
Vân Sơ chỉ bóng lưng Lưu Nhân Quỹ vừa đi trước:" Lão già đó."
Hoàng môn cũng là người thú vị, tịch thu đao của Vân Sơ, rất có kinh nghiệm, chỉ hốt bản gài bên hông Vân Sơ:" Đánh nhau trên triều đều dùng hốt bản, ngài dùng đao sẽ bị cung vệ chém chết đấy."
Đám cung vệ đứng hai bên cổng cung liền ưỡn ngực đứng thẳng như để chứng minh lời hoàng môn nói, thể hiện mình đứng đây không phải chỉ để cho đẹp.
Thế là Vân Sơ bị tịch thu mất đao, dọc đường vung vẩy hốt bản ngà voi, thứ này nhẹ quá, đập người ta sao sướng, chẳng bằng dùng nắm đấm cho thoải mái. Ôn Nhu ở bên cạnh chán không thèm nói chuyện với thứ mọi rợ thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nữa, hai người cùng vào Thái cực cung.
Thái Cực cung rất lớn, đây là cả một quần thể cung điện nối liền liên miên, tráng lệ vô cùng. Chỉ là quan viên lên triều quá nhiều, khiến cho tiểu quan như Vân Sơ, Ôn Nhu chỉ có thể đứng bên ngoài. Nơi này lại còn trống trải, gió lạnh lùa qua sân rộng trước đại điện, kêu ù ù như bão tố, làm cả đám răng va vào nhau cầm cập.
Vân Sơ đưa tay lên miệng thổi hơi, nhớ ngày mình mới tới Trường An, tuyết rơi còn mặc áo mỏng cưỡi ngựa dạo phố. Lại còn thích cảm giác gió lồng lộng thổi trên Chu Tước đại nhai thổi tuyết cuồn mịt mù, không thấy lạnh còn thấy hào khí bừng bừng.
Giờ có vài năm sống sung sướng, dù vẫy ngày ngày rèn luyện, nhưng rõ ràng thua kém không ít.
Ôn Nhu lấy từ trong ống tay áo ra hai chén trà, đặt lên bậc thềm, sau đó rất thần kỳ, lấy ra một ấm trà được bọc kín, rót trà ấm:" Uống chút trà gừng cho ấm người."
Vân Sơ ồ khẽ, cầm chén trà uống thử, không tệ, có cả đường, trong vị ngọt có chút cay, còn nóng nữa, uống vào bụng, trà đi tới đâu bụng cảm nhận được tới đó, tiếp tới toàn thân dễ chịu:" Ngươi lên triều còn mang cả ấm trà à?"
"Lão tổ ta khi lên triều mang theo thứ này, sau vào điện có hỏa long sưởi ấm nên truyền cho a gia ta lúc đó giống chúng ta chỉ có thể đợi bên ngoài." Ôn Nhu thong thả cầm chén trà lên thương thức từng ngụm nhỏ, không ực một phát hết sạch như Vân Sơ, tự hào kể:
"A gia ta sau đó được vào điện, tất nhiên là truyền lại cho ta. Đợi ngày nào đó ta được vào điện, sẽ truyền ấm trà này lại cho huynh đệ khác trong nhà còn chịu lạnh."
Vân Sơ cũng có chuẩn bị, lấy thịt trâu khô ra mời Ôn Nhu, lên triều có thứ này nhai đỡ buồn còn gì bằng:" Trong đại điện còn có mấy người nhà ngươi."
Ôn Nhu xé miếng thịt trâu cho vào miệng, vị đậm đà, không át vị trà, rất hợp:" Vốn có năm, a tổ ta tuổi quá cao , thường không lên triều, giờ có bốn."
Vân Sơ chép miệng hâm mộ:" Tốt thật đấy."
Ôn Nhu cười:" Từ bây giờ ngươi mỗi năm sinh một đứa, sinh hơn mười năm, nếu phát hiện đứa trước đó kém cỏi, đổi lão bà sinh tiếp. Liên tục sinh hai mươi năm, có khi sau này nhà ngươi cũng có vài người vào điện sưởi ấm."
"Thong thả, chúng ta còn trẻ lắm."