Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 322 - Q2 - Chương 103: Mở Mang Bờ Cõi.

Q2 - Chương 103: Mở mang bờ cõi. Q2 - Chương 103: Mở mang bờ cõi.

Người đứng trên bậc thềm nhiều như lông trâu, nhưng trẻ tuổi như Vân Sơ và Ôn Nhu không có mấy, đa phần lạnh tới tái mặt như đít nhái, co ro như rùa đen, nào được như bọn họ, có trà uống, có thịt trâu ăn, còn nhàn nhã tán gấu.

Tất nhiên là phải nhận không ít ánh mắt bất thiện.

Đột nhiên Ôn Nhu dùng vai huých Vân Sơ một cái:" Ngươi nghe đi, giọng Lưu Nhân Quỹ đấy."

Vân Sơ vội vàng dựng lỗ tai tập trung lắng nghe, nghe không rõ lắm, nhưng ông ta không phải nói chuyện tranh chấp giữa hai huyện, mà nói những tin đồn liên quan tới hoàng gia gần đây.

Hình như ông ta đang chỉ trích hoàng đế quá nhân từ, để mặc chuyện cung cấm truyền ra ngoài, bách tính tùy ý bàn tán, sửa đổi, thổi phồng làm tổn hại thể diện hoàng gia.

Ông ta còn khẩn cầu hoàng đế quản lý nghiêm ngặt nội cung, đừng để cung cấm trang nghiêm thành cái tường thủng gió nào cũng thổi ra được.

Còn chưa hết, lão già đầu sắt đó còn chỉ trích cả Trương Vô Kỵ, thân là nội đại thần, không chấp hành pháp độ nghiêm ngặt, có hiềm nghi ngồi không không làm gì, khiến hoàng đế thiếu chút nữa bị nạn ở cung Cửu Thành.

Vân Sơ kinh sợ quay sang nhìn Ôn Nhu.

Y đoán ra, ông ta chỉ mượn cớ kiện cáo với huyện Vạn Niên để lên triều thôi.

Giọng Lưu Nhân Quỹ ngày một lớn, ngự sử cho rằng ông ta thiếu lễ nghi, ông ta mắng luôn điện tiền ngự sử.

"Người bị mắng là nhị bá ta." Ôn Nhu nói nhỏ:

"Người này không sợ bị Triệu quốc công giết à?"

"Giết không nổi, ông ta là thần tử mà thái tông để lại cho bệ hạ, đó là vì sao tới giờ ông ta đã lục phẩm mà vẫn là huyện lệnh. Thái tông luôn áp chế ông ta, chính là để ân tri ngộ giành cho bệ hạ. Giờ là lúc bệ hạ trọng dụng ông ta, ngươi lại nhảy vào phá."

Quả nhiên khi Vân Sơ lạnh cóng người thì giọng Đoạn Hồng vang lên, Lưu Nhân Quỹ thăng lên làm huyện lệnh Trường An ngũ phẩm.

Chuyện này chưa là gì, huyện lệnh Trường An chỉ là kiêm chức thôi, chức trách chính của ông ta là một trong bốn cấp sự trung của môn hạ tỉnh, còn phụ trách thẩm nghị phong bác chiếu chỉ, tấu chương.

Chiếu chỉ có dị nghị bác về có thể sửa chữa, không dị nghị thì giáo xuống thượng thư tỉnh chấp hành.

Ông ta còn có quyền thẩm duyệt tất cả tấu chương các nha môn gửi cho hoàng đế, xem có chỗ sai sót nào không, sau đó mới đệ trình lên hoàng đế.

Ở Đại Đường, phàm là người làm chức này, chỉ cần không phạm lỗi, sẽ có bảy thành lên làm tể tướng.

Ôn Nhu nhỏ giọng nói với Vân Sơ:" Ngươi phải bỏ mảnh đất Bá Thượng thôi, đấu không lại đâu."

Vân Sơ thì lại hớn hở:" Sai, giờ ông ta là huyện lệnh Trường An, mảnh đất đó vào tay ta chắc rồi. Vào thành thì sau này chỉ có ông ta phải nhờ tới ta thôi."

Ôn Nhu lo lắng nhìn y:" Dù thế nào cũng đừng đánh người ta trên triều đấy."

Lời vừa mới dứt thì có một hoạn quan phẩy phất trần đi ra, hô to:" Tuyên Vạn Niên huyện úy Vân Sơ vào điện."

Ôn Nhu vội vàng nói thêm:" Nhớ lời ta! Cúi đầu với cấp sự trung không mất mặt đâu."

Vân Sơ theo hoạn quan lần đầu vào đại điện trong vẻ mặt hả hê của đám quan viên xung quanh.

Mắt không nhìn ngang ngó dọc, Vân Sơ vẫn có cảm giác rất nhiều con mắt đang chiếu vào mình, mặc dù đám đại thần râu dài đến rốn đó đều đứng rất trang nghiêm, nhưng đôi mắt tí hi chắc chắn đang quan sát y. Hoạn quan chỉ đâu Vân Sơ đứng đó, rồi ôm hốt bản dùng đại lễ tham bài hoàng đế.

Có một điểm Vân Sơ rất thích triều đình Đại Đường là không cần quỳ bái, y cầm hốt bản, dõng dạc hô:" Thần Vạn Niên huyện úy Vân Sơ cận kiến bệ hạ."

Lý Trị hoàn toàn khác so với trước giờ Vân Sơ gặp, đầu đội hoàng quan, chuỗi hạt trên mũ hạ xuống che đi hai mắt của hắn, nhưng không gây trở ngại hắn nhìn qua đó quan sát quần thần.

"Nói, vì sao xâm chiếm đất đai huyện Lam Điền, còn đánh huyện úy Lam Điền."

Giọng nói không mang sắc thái tình cảm gì, như một người máy đang nói.

"Vi thần thấy mảnh đất Bát Thượng bỏ không, cảm thấy đáng tiếc, đất đai huyện Vạn Niên xưa nay không đủ, thần vì muốn để trong huyện có thể tự cấp tự túc, nên phái người đi khai khẩn." Vân Sơ đứng hơi xa, nên y thấy phải nói lớn chút để hoàng đế nghe cho rõ:

Lý Trị ngớ ra, cứ nghĩ y hoặc phủ nhận hoặc giảo biện, hoặc lấy ra lý lẽ hùng hồn gì đó, không ngờ y tỉnh bơ thừa nhận như thế, như thể thấy mảnh đất trống thì trồng rau lên, đương nhiên vậy thôi.

Lưu Nhân Quỹ lập tức nói:" Ngươi coi luật pháp triều đình là gì, sao dám làm càn?"

Vân Sơ ngẩng đầu lên nhìn thẳng ông ta:" Dù là đất đai hoàng gia, nếu như để không, bách tính trồng ở đó ít rau, ít đỗ, hoàng gia chưa từng truy cứu, chưa từng nghe quan phủ bắt bách tính."

"Vì sao huyện Lam Điền lại khác?"

"Chẳng qua là ít đất trống ở rừng núi, ven mộ, bách tính chỉ muốn trồng ít lương thực, có thêm miếng ăn, vì sao không được?"

"Vậy mà ông dùng nha dịch trong huyện, đánh đập bách tính như gia súc, ta muốn hỏi Lưu huyện lệnh ông, huyện Lam Điền có phải đất đai Đại Đường không? Bách tính Đại Đường vì sao không được trồng trọt trên đất trống Đại Đường."

"Nếu huyện Lam Điền mà không phải quốc thổ Đại Đường, mai bản huyện úy sẽ điểm nha dịch, dân tráng, đi mở mang bờ cõi cho Đại Đường."

Lý Trị chấn kinh tới không nới lên lời, ở góc độ của hắn, hình như Vân Sơ không sai, bách tính trồng lương thực ở đất trống, có lên trời nói lý lẽ cũng không sai.

Mà hoàng gia cũng muốn nhìn thấy bách tính quý trọng đất đai, nên từ thái tông hoàng đế, bách tính trồng trọt trên đất đai hoàng gia, hoàng gia không cản. Thậm chí thấy hòa màu chín, còn trì hoãn công trình cho bách tính thu hoạch.

Cho nên tuy hành vi của Vân Sơ có trái thông lệ, nhưng không phải tội thập ác bất xá gì.

Có điều lời lẽ của y vẫn cứ không ổn ở đâu đó.

Cả đám quan viên râu dài lúc này không vờ vịt đứng nghiêm được nữa, quay hẳn đầu nhìn y cứ như nhìn thứ gì kỳ quái lắm.

"Nghe nói Vân Sơ ngươi là mãnh tướng, không ngờ miệng lưỡi ghê gớm như thế."

"Bản quan hôm nay chỉ luận pháp luật với ngươi, Đại Đường nay sở dĩ quốc thái dân an chính là vì từ trên xuống dưới ai nấy giữ đúng bổn phận. Nay ngươi cho phép bách tính phía dưới vượt địa phận trồng cấy, là vượt pháp luật."

"Theo lời ngươi nói, chỉ cần là đất trống thì bách tính có tư cách trồng trọt. Vậy mai bách tính huyện Lam Điền ta cũng tới Khúc Giang của huyện Vạn Niên ngươi trồng trọt ở mảnh đất màu mỡ đó nhé?"

"Từ đó mà suy, châu huyện thiên hạ không tuân thủ pháp luật nữa, ta hỏi ngươi, đó là cảnh tượng gị?" Lưu Nhân Quỹ mở miệng ra là luật, đóng miệng lại là pháp, lớn tiếng chất vấn Vân Sơ:

Bình Luận (0)
Comment