Vân Sơ mấy năm qua tiếp xúc với đám kiêu binh mãnh tướng Đại Đường chẳng học được cái gì, chỉ học được thói vô lý.
"Pháp luật à? Từ năm Vĩnh Huy thứ ba tới nay, bách tính huyện Lam Điền ông tới huyện Vạn Niên mưu sinh tới hơn 4600 người. Mỗi năm kiếm không ít tiền lương tự huyện ta, mang về huyện Lam Điền nuôi người nhà."
"Lưu huyện lệnh, những người đó ăn, ở, lấy của huyện ta, khiến trong huyện ta thiếu hụt lương thực, ta có đòi huyện Lam Điền bồi thường một đồng nào chưa?"
"Trù tử xuất thân huyện Lam Điền ông được huyện ta thu nhận, không nghĩ cách làm việc sao cho tốt, chỉ mưu tính nhà chủ, giấu thịt trong quần, giấu gạo ở ống chân, giấu muối ở mũ. Cả hoa tiêu cũng bị họ ngậm trong miệng trộm mất."
"Bản quan không so đo với bách tính cùng khổ, lấy mảnh đất Bá Thượng các ông không dùng ra để bồi thường, sao lại không được."
Lưu Nhân Quỹ bị Vân Sơ nói cho đỏ mặt tía tai, vì lời lẽ này chứng minh ông ta không biết quản lý địa phương, làm bách tính phải tha hương cầu thực, là sự chỉ trích vô cùng nghiêm trọng.
Lý Trị thấy tâm phúc bị chỉ trích thì phất tay:" Không được vô lý như thế, toàn thiên hạ tới Trường an mưu sinh không đếm hết, huyện Lam Điền cách Trường An gần, tới mưu sinh là đương nhiên."
"Hôm nay trẫm không hỏi chuyện ngươi cướp mảnh đất Bá Thượng, trẫm hỏi ngươi, có mảnh đất đó rồi, ngươi đảm bảo được huyện Vạn Niên tự cấp tự túc về lương thực không?"
Vân Sơ lắc đầu:" Huyện Vạn Niên có 237427 hộ, nhân khẩu trên năm vạn sáu, một năm hao phí hơn 300 vạn đảm lương, chưa kể rau, thịt."
"Năm nay huyện Vạn Niên thu hoạch lương thực chỉ được 27 vạn đảm lương, thế là năm được mua rồi. Vi thần từng tính, dù đem toàn bộ đất đai huyện Vạn Niên đi trông lương thực, một năm chưa được tới 30 vạn đảm."
"Chính vì thế năm nay vi thần tổng cộng đầu tư 300 vạn tiền vào thủy lợi, hai phi cực lớn để rửa phèn, còn vắt óc tìm đất đai để trồng trọt. Không chỉ Bá Thượng, thần còn mong bệ hạ thương bách tính, cho trồng bông ở công trường chưa dùng của hoàng gia để tiết kiệm đất canh tác không nhiều ở huyện Vạn Niên."
"Cũng xin bệ hạ cho mảnh đất vô dụng của huyện Lam Điền, liệt vào huyện Vạn Niên, giải cấp bách trước mắt."
Lưu Nhân Quỹ lảo đảo, tên này còn muốn lấy cả Bá Thượng, đàng hoàng mở miệng ra đòi như thế.
Lý Trị ít nhiều cũng tiếp xúc với Vân Sơ vài lần, tên này mấy năm qua làm chuyện khác thường còn ít à, trầm tư:" Dù có thêm mảnh đất đó cũng đâu giải quyết được vấn đề thiếu lương của huyện Vạn Niên."
Vân Sơ chắp tay nói trước Lưu Nhân Quỹ:" Khởi bậm bệ hạ, gần đây thần phát hiện, Trường An sở dĩ hao tốn lương thực như thế là vì trong cơm nước thiếu mỡ."
Trường Tôn Vô Kỵ vốn khép mắt đứng như tượng cũng mở mắt ra nhìn viên quan nhỏ xíu kia, Lý Trị "ồ" một tiếng:" Mau nói."
Vân Sơ tiếp tục nói:" Thần là người luyện võ, dạ dày lớn, tự nhận mình ở đạo ăn uống ít có địch thủ. Vậy mà một lần ở nhà ăn lớn, phát hiện ra mình ăn không bằng thiếu niên gày gò."
"Cái bánh nướng lớn, thần ăn nửa cái là no, người ta ăn hai cái."
"Từ khi thần làm nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương, lương thực trong phường tích trữ giảm liền ba năm, chỉ bằng sáu thành năm Vĩnh Huy thứ ba. Mà sức khỏe bách tính rõ ràng là tốt hơn."
"Cho nên thần muốn kiếm thêm nhiều thịt thà để bù đắp thiếu hụt lương thực, thậm chí dùng ít bã đậu, tạp lương nuôi lợn. Hiện giờ xem ra là thành công, bách tính ăn thêm một miếng thịt có thể giảm bớt một bát lương thực."
"Năm sau huyện Vạn Niên nuôi nhiều lợn gà vịt hơn, cải thiện kết cấu lương thực trong huyện, hẳn giảm bớt được sự phụ thuộc vào lương thực bên ngoài."
"Đó là lý do vì sao thần muốn mảnh đất Bá Thượng, thần làm mọi việc vì công, không có nửa phần lòng riêng, xin bệ hạ minh xét."
Lưu Quỹ sở dĩ đột nhiên làm lớn việc này, gây ra tranh chấp với huyện Vạn Niên, để nhân cơ hội vào triều.
Đã thế Vân Sơ cũng học ông ta, nhân cơ hội này đem tất cả chuyện huyện Vạn Niên cần làm, phải làm và sẽ làm nói rõ trên triều.
Lương thực Trường An không đủ là vấn đề lớn làm khó Đại Đường từ trên xuống dưới nhiều năm. Tuy có thể thông qua Đại Vận Hà, thu nạp lương thực hai bên bờ để cung ứng cho Trường An.
Bọn họ cũng muốn thông qua phương thức hút máu này để hình thành cục diện thân mạnh cành yếu.
Nhưng bây giờ nhân khẩu Trường An bùng nổ, riêng hai huyện Trường An, Vạn Niên đã hơn trăm vạn nhân khẩu, tiêu hao cực lớn, cứ thế này không chỉ các nơi bị Trường An liên tục hút máu mà khô cạn mà chết.
Khi đó Trường An không có máu mà hút cũng sụp đổ theo.
Bởi thế tiếng nói dời đô tới Lạc Dương ngày một lớn.
"Lui đi."
Lý Trị không cho Vân Sơ một đáp án rõ ràng, nhưng từ âm điệu nặng nề của hắn, Vân Sơ thấy đây là một tin tức tốt, tức là hắn thực sự để lời mình vào trong lòng rồi.
Đã là nhân tài thì phải trọng dụng, không trọng dụng người như mình, làm sao có thể khiến tòa thành huy hoàng này tiếp tục ngẩng cao đầu bước tới được.
Vân Sơ từ đại điện đi ra, lần này đón nhận từng cặp mắt nóng bỏng.
Bọn họ đều nghe thấy màn tấu đối của Vân Sơ và hoàng đế, thân là quan viên thậm chí còn nhiều tuổi hơn, kinh nghiệm lên triều nhiều hơn, nếu Vân Sơ nghe ra được âm điệu của hoàng đế, những người này tất nhiên cũng nghe ra.
Còn về phần tên huyện úy lừa của huyện Lam Điền bị Vân Sơ đánh chết đi sống lại chẳng ai bận tâm, thành đá kê chân cho thượng quan Lưu Nhân Quỹ và đối thủ Vân Sơ, chỉ có thể nói là thảm.
Tới trước mặt Ôn Nhu đã lạnh tới tái mét mặt, vân Sơ đắc ý nói:" Thế nào, nếu không có chuyện gì bất ngờ, Bá Thượng sẽ thuộc về huyện Vạn Niên, ta sẽ quang minh chính đại trồng lương thực ở đó."
Ôn Nhu rụt tay khỏi ống tay áo, giơ ngón cái lên, run run nói:" Có thành tích, nói chuyện cũng cứng cỏi hẳn, bất kể lời nịnh bợ giả dối nào đối diện công tích thực sự chỉ có thể bại lui. Xem ra sau này ta phải nỗ lực kiếm lấy công tích thực sự mới được. Tranh thủ trước năm nay kéo Trịnh huyện lệnh xuống."