Mặt trời lên tới vị trí chóp nhọn của tháp Đại Nhạn, đại triều hồi cuối cùng cũng kết thúc.
Vân Sơ cao hứng đi nhận lại thanh đao, cưỡi trên con ngựa mận chín về nhà, y tin không bao lâu nữa mọi người phải thay đổi cách xưng hô của y là Vân huyện thừa rồi.
Vì cao hứng nên về nhà liền ôm lấy Vân Na vừa mới từ trong chăn chui ra, chưa mặc áo ấm.
Vân Na bị quần áo lạnh băng của Vân Sơ làm lạnh tới la hét ầm ĩ, khiến Ngu Tu Dung bế đứa bé đi tới, thấy cảnh thất lễ đó, lại đánh Vân Na một trận, ai bảo nó khi ngủ không đóng cửa.
Vân Sơ chia sẻ với lão bà chuyện vui trên đại điện hôm nay, Ngu Tu Dung cũng rất cao hứng, hỏi y tiếp theo sẽ làm gì.
"Còn làm gì nữa, nhà ta kỳ thực làm ăn đủ lớn rồi, lớn nữa không có ý nghĩa."
"Tiếp theo cúi đầu xuống, thong thả bồi dưỡng nền tảng huyện Vạn Niên, cải tạo đất đai, thay đổi thói quen canh tác của bách tính, nâng cao sản lượng lương thực … tiện thể sáp nhập luôn đất trống huyện Lam Điền"
Huyện Vạn Niên không chỉ đang lăm le "xâm chiếm" đất đai huyện Lam Điền, hiện cũng đang chèn ép huyện Trường An trên toàn bộ mặt trận.
Từ khi Bùi Hành Kiệm đi, những khu dân cư phá rỡ dang dở của huyện Trường An nay thành đống tan hoang phủ lên lớp tuyết trắng.
Khắp nơi chỉ thấy gạch vụn ngói vỡ, cứ như mới phát sinh một hồi thiên tai.
Lưu Nhân Quỹ mày nhíu chặt, vấn đề ở huyện Trường An nghiêm trọng hơn xa những gì ông ta nghĩ.
Không chỉ trước cổng huyện nha tụ tập đám đông phụ nhân người gia khóc thất thanh, còn có rất nhiều bách tính dựng lều ở đó, chuẩn bị sống lâu dài.
Quan phủ hứa với họ phá rỡ nhà cũ xây nhà mới, bọn họ tin quan phủ, kết quả bây giờ trời băng đất tuyết, bọn họ ngay cả cái nhà nát để che mưa chắn gió cũng không có.
Huyện Trường An mấy năm trước bị Địch Nhân Kiệt nhổ tận gốc quần thể quan viên, gần đây bị Bùi Hành Kiệm thẩm tra gắt gao đã điêu tàn lắm rồi.
Mười lại viên lục tào tứ bộ nay chỉ có Tôn hộ tào trước kia từ huyện Vạn Niên chuyển qua là vẫn làm việc bình thường, số còn lại không phải đợi thẩm tra thì cũng ở trong lao tù. Quá đáng nhất có một người trần truồng vào Tần Lĩnh, cuối cùng xương cốt không còn.
Huyện Trường An cũng muốn bù đắp lại viên, nhưng lại viên có tư cách tới huyện Trường An thì thà chết cũng không muốn vào đây làm quan chặt đầu.
Không phải à, đầu mùa đông đấy, một trận tuyết lớn làm Yên quốc công gãy ba cái răng, nếu không phải lại viên trong huyện Trường An sớm vào lao ngục rồi thì có khi lại thêm vài cái đầu nguy cơ rụng xuống.
Ai dám tới chứ?
Lưu Nhân Quỹ vì thế gặp khó khăn lớn, thiếu người, công tác bình thường nhất cũng không thể tiến hành, bất đắc dĩ ông ta phải điều nhóm nhân thủ huyện Lam Điền tới lấp vào chỗ trống.
Sau đó ông ta phát hiện một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa, đó là bách tính trong huyện không còn tin vào quan viên trong huyện nữa.
Nếu nói bách tính tới khác sợ hãi quan phủ, bách tính nơi này là thù địch, nói gì bọn họ cũng hoài nghi sâu sắc.
Để thay đổi hiện trạng này, Lưu Nhân Quỹ quyết định bắt đầu lấy lại uy tín quan phủ bằng cách tự mình dọn dẹp đường phố, một viên quan ngũ phẩm, đích thân cầm chổi quét đường. Quyết tâm không để số răng còn lại của Yên quốc công mất hết ở đường xá Trường An.
Huyện Vạn Niên thì khác, sau khi xảy ra sự kiện xương trắng rúng động toàn thành, hệ thống quan lại trong huyện không sụp đổ còn nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Đến khi họ nhận được khoản tiền thưởng lớn, ai nấy đã hiểu cách làm việc của huyện úy, lòng mọi người dần ổn định.
Huyện úy không phải người chỉ biết luật pháp mà vô tình, đơn thuần, thực sự là coi khinh tiền bẩn, không phải không cho mọi người kiếm tiền, không cho mọi người sống, nếu có cách khiến trong huyện lẫn bản thân kiếm tiền một cách đàng hoàng, huyện úy rất hoan nghênh.
Hiện giờ chủ bạ đem cả nhà tới Tây Vực góp sức, mười lăm ngày trước cả nhà huyện thừa cũng nối gót.
Giờ còn Trịnh huyện lệnh lại như con lừa bị hoảng sợ, chạy khắp nơi lo lót, mong rằng vượt qua được năm nay, năm sau tới Đại Hồ nóng nực làm một thứ sử.
Đó chính là tấm gương của những kẻ sống bằng tiền không đáng hoàng đấy.
Trước kia bọn họ đều thế thôi, ăn tiền bẩn nên lúc nào cũng phải lén lén lút lút, có tiền không dám tiêu, đi giày rách, mặc áo vá, sợ người khác nghi. Giờ quang minh chính đại kiếm được tiền rồi, tuy có ít hơn trước, nhưng có thể đàng hoàng vào tửu quán đãi bằng hữu, không sợ giám sát ngự sử.
Còn bây giờ mọi người đang bừng bừng khí thế, đua nhau hoàn thành nhiệm vụ huyện úy giao phó, để năm sau ngồi lên ghế chủ bạ.
Nghe đồn huyện úy sắp lên huyện thừa rồi, vị trí huyện úy rõ ràng để lại cho Trương Giáp, tên này tuy không thể hưởng đãi ngộ thất phẩm như Vân Sơ, nhưng từ cửu phẩm thăng lên tòng bát phẩm là chắc rồi.
Vậy không phải là còn vị trí bộ đầu à?
Thế là cả nha dịch cũng phấn chấn hẳn, tinh thần lẫn hiệu suất làm việc cực cao, thiếu mỗi cảnh người bất lương dìu cụ già đi qua đường nữa thôi, tiếng khen ngợi không dứt. Thế nên quan viên huyện Trường An không bị chửi mới là lạ.
Hạng mục tái thiết sau hỏa hoạn rốt cuộc cũng hoàn thành, trước khi đợt tuyết đầu tiên đổ xuống, 137 hộ bị hỏa hoạn đã vào nhà mới.
Đồng thời người dân dùng tốc độ nhanh nhân khôi phục lại nhịp độ cuộc sống vốn có của thành Trường An.
Lần này Vân Sơ tới phường Quang Phúc, không nhận bánh của chàng trai trẻ bán bánh nữa, trên người y tỏa ra cái khí thế người sống chớ lại gần.
Toàn bộ gia chủ của 137 hộ kia bị Vân Sơ triệu tập ra đầu ngã tư, lấy ra văn thư đảm bảo giao nha, để tất cả xác nhận, bảo họ lấy ra văn thư của họ, sau đó đốt đi.
Hành động này biểu thị công trình cải tạo nhà cũ, nhà nguy hiểm lần thứ nhất do Vân Sơ phát động đã kết thúc viên mãn.
Tiếp ngay đó y lại triệu tập nhóm thứ hai gồm 230 tham gia cải tạo nhà, soạn lại thư đảm bảo, xác định thời gian giao nhà vào ngày 1 tháng 5 năm sau.
Đây là văn thư vô cùng chính thức, nếu khi đó không thể giao nhà, phường Tấn Xương sẽ đảm bảo họ có nhà ở.
Do lần đầu tiến hành hạng mục này, vài tính toán không chuẩn lắm, để kịp tiến độ xây nhà cho bách tính, khách sạn lớn và nhà ăn lớn mà Vân Sơ muốn không thể hoàn thành đúng kỳ hạn, ít nhất phải đợi tới tháng năm năm sau.
Đã bao giờ quan gia nào lại ưu tiên bách tính trước bản thân vậy không, thế là Vân Sơ lại nhận lời khen không ngớt.
(*) Đấy, huyện Lam Điền mà mấy bác nhớ nhung được nhắc tới rồi nhé.