Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 356 - Chương 137: Chuyện Cũ Không Ngủ Yên.

Chương 137: Chuyện cũ không ngủ yên. Chương 137: Chuyện cũ không ngủ yên.

Rốt cuộc ở Lũng Tây đang xảy ra chuyện gì?

Không phải Vân Sơ quan tâm tới hoàng tộc Lũng Tây, mà chuyện người khác biết, y lại không biết, cảm giác rất tệ, còn khiến y sinh ra cảm giác nguy cơ.

Ôn Nhu hẳn là được trưởng bối cảnh cáo không cho nói ra, hắn có thể lên tiếng cảnh báo là thể hiện có tình nghĩa rồi.

Có điều nguồn tin tức của Vân Sơ không chỉ ở chỗ Ôn Nhu, chuyện ở tây bắc hỏi Con khỉ già cơ bản biết tám chín phần mười.

Thế là y lại đun quán quán trà mà Con khỉ già thích uống, chuyên môn thay nhãn khô thành nho khô mà ông ta thích.

Đây là thứ trợ hứng tốt nhất cho hai người hoặc ba người tán gẫu, tuyệt tối không thể quá bốn người, nếu không trà sẽ mất đi vận vị nên có.

Bếp lò là bếp lò nhỏ của phường Tứ Phương, nơi đốt lửa nhỏ bằng nắm đấm, bên trong đốt thông khô.

Mỗi lần đốt hai quả thông khô là vừa vặn nhất, phía dưới phụ trách đốt cháy, trên phụ trách bốc mùi thơm.

Vân Sơ đặt một tấm sắt nóng lên bếp, rất nhanh tấm sắt đã nóng rực.

Uống quán quán trà là hành vi rất có nghi thức, đây là một phần của quán quán trà.

Hũ trà làm bằng gốm đen nhỏ cỡ nắm tay, đặt lên tấm ván sắt, Vân Sơ cho lá trà vào hũ trước, hong khô, sau đó mới cho nước trong vắt vào. Trong khi đợi nước sôi, y còn lấy ra hai quả táo đặt lên tấm sắt thong thả nướng, đợi táo cháy rồi dùng đũa trúc cho vào hũ đun, đung trong đó còn có ba quả nho khô.

Khi nước sôi sủi bọt không vội uống mà đổ nước đi, thêm nước tiếp tục đun.

Lúc này bánh bơ cũng đã được bồn lửa nước hơi vàng rồi.

Khi hũ trà bắt đầu nổi bọt dùng thìa trúc múc vào chén gốm một thìa đường, sau đó mới thong thả đổ nước trà vào chén.

Mỗi lần trà cho vào chén chỉ được một ngụm, vừa vặn hòa tan đường.

Cho dù con khỉ già đã từng được Vân Sơ pha cho loại trà này vẫn mê mẩn không thôi, vị lá trà cháy với vị ngọt đậm, khiến ông ta thấy thứ này thật ngon. Chưa nói chỉ cần nuốt nước bọt tiết ra sau đó cảm thụ được mùi táo cháy, nho khô, làm tinh thần phấn chấn.

Lại thêm nước để đun, đợi nước sôi, Vân Na ăn một miếng bánh bơ cháy vàng, nuốt bánh xong, nước trà lại sủi bọt rồi, nước miếng nó cũng ứa ra.

"Không ngờ uống trà thôi cũng có thể trở nên cao nhã thế này." Con khỉ già hít một hơi không khí lạnh, uống hết chén trà:

Vân Sơ mỉm cười rất cao nhã, chưa từng có ai trong thế giới của y nói quán quán trà là thứ đồ uống cao nhã, ngược lại, đây là thứ đại chúng không thể đại chúng hơn ở nông gia tây bắc, sau khi làm việc mệt mỏi dùng để thư giãn. Vậy mà ở đây thành thứ cao nhã rồi.

Nhìn Vân Na thường ngày nghịch như quỷ giờ uống quán quán trà cũng biết cắn từng miếng bánh nhỏ, có chút dáng vẻ thục nữ.

Con khỉ già sau khi uống hai hũ trà mới thong thả nói:" Năm xưa Lý Uyên xưng đế, nói chi bọn họ mới chính là Lũng Tây Lý thị, là danh gia vọng tộc."

"Khi đó có Đan Dương Lý, chính là nhà Lý Tĩnh, còn cả Bình Lương phòng Lý thị, Cô Tang phòng Lý thị, Đôn Hoàng phòng Lý thị, đều không muốn thừa nhận. Có người câu kết với nhau kéo chân Lý Thế Dân."

"Sau Cô Tang Lý Quý tự xưng là Đại Lương hoàng đế, bị Lý Uyên giết chết. Rồi Đôn Hoàng Lý Hựu tạo phản, bị Lý Kiến Thành giết. Tiếp nữa Tây Hà phản loạn, Lý Kiến Thành từ xuất binh tới đại thắng chỉ mất chín ngày, hắn liền được phong Lũng Tây công."

"Sau Lý Thế Dân giết Lý Kiến Thành lên ngôi, không thích Lũng Tây Lý thị, cho nên áp chế rất nặng nề, tới năm Trinh Quan thứ hai mươi mới nới lỏng quản chế.

"Lý Thế Dân còn sống, những người này đều ngoan ngoãn, bây giờ ông ta đã chết, lên thay là Lý Trị mà họ cho là miệng còn hôi sửa, nên bắt đầu mở rộng thế lực."

"Ai ai cũng biết đám hoàng tộc Lý thị tự tìm đường chết, nhưng bản thân chúng lại không biết. Cho nên mọi người đều ngậm miệng im tiếng, đợi xem kết cục của chúng."

"Cho ngươi biết tên Lý Trị đó rất xấu, ta thấy Lý thị làm xằng làm bậy là do hắn dung túng, đợi chuyện lớn lên, sau đó lần nữa xuất binh giải quyết. Từ nay về sau, Lý thị chỉ có một chi của hắn."

"Tiểu tử, cho ngươi biết, trong chuyện này không có lợi ích gì để ngươi kiếm chác đâu."

"Vong hồn Lý Kiến Thành luôn bao phủ Lũng Tây, là kẻ thù sinh tử của con cháu Lý Thế Dân, chuyện này chỉ có sống hoặc chết, không có khả năng khác."

Vân Sơ gật gù, thế là y cơ bản hiểu vấn đề rồi, lấy chén trà trong tay Vân Na, mắng:" Trẻ con uống trà đặc sẽ làm vàng răng."

Nói xong bảo Tứ Phì mang hết cả lò lẫn dụng cụ pha trà đi, y cũng đi nốt.

Con khỉ già ôm lấy Vân Na đang phụng phịu tủi thân, an ủi nó:" Cháu xem, đó chính là ca ca của cháu đấy, khi dùng người ta thì lấy lòng, dùng xong rồi đến trà nước cũng mang đi."

Vân Na gật mạnh đầu, ca ca cũng thường làm thế với nó.

Không phải là Vân Sơ hẹp hòi, mà Con khỉ già chiều Vân Na quá mức, đứng nói trà đặc, dù là sao trên trời, hái được thì ông ta cũng hái.

Khi biết đau đuôi sự việc, Vân Sơ khi gặp Ôn Nhu liền thấy cái nhà tin đồn này cũng chẳng có gì, còn chẳng biết nhiều bằng Con khỉ già.

Ôn Nhu nhìn Vân Sơ hỏi:" Biết rồi à?"

Vân Sơ lấy làm lạ:" Sao ngươi biết là ta biết?"

"Vì ngươi nhìn ta giống như nhìn đống phân chó, khi ta nhìn người vô dụng với mình cũng có ánh mắt như thế."

Mọi người đều là người thông minh cả, chẳng cần nhiều lời, Vân Sơ bảo gia phó không được quấy nhiễu, đốt bếp đun quán quán trà, chuẩn bị cuộc nói chuyện dài.

"Chuyện này thực ra chẳng có gì để nói, đương kim bệ thanh trừ ẩn họa trước kia thái tông hoàng đế chưa kịp xử lý thôi. Ngươi chắc biết chuyện thái tông hoàng đế từng viết ra cuốn đế phạm chứ?"

Vân Sơ rót trà cho Ôn Nhu:" Biết, nhưng chưa ai thấy cuốn sách đó, càng không ai biết nội dung cuốn sách."

Ôn Nhu cầm chén trà, hớp một ngụm:" Sao không ai biết, bệ hạ biết, Trường Tôn Vô Kỵ biết, nếu Phòng tướng, Đỗ tướng, Lý Tĩnh chưa mất thì họ cũng biết. Vì cuốn sách đó do năm người họ viết thành."

"Nghe đồn cuốn sách đó có các loại tệ nạn mà Đại Đường đối diện, còn có chuyện thái tông hoàng đế muốn làm mà chưa có thời gian hay cơ hội làm."

"Còn có tin đồn nói diệt Cao Câu Ly và chỉnh đốn Lý thị là hai chương trọng yếu trong đó."

"Đây là chuyện lớn, lại không biết bệ hạ nghĩ thế nào, cho nên không ai muốn nói tới chuyện này, chỉ đợi một mệnh lệnh bệ hạ ban xuống, tất cả chiết trùng phủ của Lũng Hữu sẽ xông vào Lũng Tây, giết sạch bộ khúc của hoàng tộc Lý thị."

Vân Sơ vỡ lẽ:" Hôm nay ta mới biết Lý Khách Sư không ngờ là Đơn Dương phòng của Lý thị, giờ ta đã hiểu vì sao người này tham tiền thế rồi."

"Nói chung chuyện này là chuyện riêng trong tông tộc bệ hạ, chúng ta đều là thần tử của bệ hạ đứng bên xem là được." Ôn Nhu nhàn nhã uống trà, mang tâm thái người ngoài cuộc rõ ràng:

Vân Sơ cũng muốn đứng ngoài xem trò vui lắm, nhưng e khó rồi, nếu có vấn đề gì, dứt khoát sẽ xảy ra trong Hội Nguyên Tiêu này, y ngước đầu nhìn trăng mà thở dài, phải bố trí một chút mới yên tâm …

Bình Luận (0)
Comment