Đã có kinh nghiệm tổ chức hoạt động quy mô lớn, phường Tấn Xương ba ngày trước Nguyên Tiêu đã đóng cửa phường. Bắt đầu từ ngày hôm đó hoạt động dạo chơi tiến vào giai đoạn diễn tập khẩn trương nhất.
Các loại ca vũ, tạp kỹ, ma thuật, kịch của hoạt động dạo chơi đều được các quản sự của phường Tấn Xương thẩm hạch trước mới được.
Vì nhân sự trong phường không đủ, Tằng Nhị Ngưu đem rất nhiều người ở Khúc Giang lý tham dự.
Lão bà của Tằng Nhị Ngưu là Vi thị vì quen thuộc nghề tạp kỹ nên cũng bị điều động, phụ trách kiểm tra tiết mục tạp kỹ năm nay.
Đối diện với nữ tử trước kia mình có thể tùy ý chửi mắng, Thu Nương cười tới híp cả mắt.
Không cười không được, vì Vi thị cực kỳ bất mãn với biểu diễn của Thập Thất Nương năm nay, không thể vì lần trước gãy chân, lần này chủ chơi xích đủ mà không cởi hết y phục nhảy xuống thùng nước lớn, đúng không?
Vi thị nay là phu nhân lý trưởng, là phu nhân được mai mối cưới hỏi đàng hoàng, dù là trong phường Tấn Xương cũng là quản sự phu nhân có vai vế. Thu Nương muốn dựa vào phường Tấn Xương kiếm tiền, lấy lòng quý nhân làm sao dám đắc tội với nàng.
Thế nên ra sức lấy cớ Thập Thất Nương chân bị thương chưa lành, hi vọng Vi thị nể tình nghĩa ngày trước chiếu cố. Đồng thời vì lần trước mình tốt bụng giảm giá chuộc thân, cho phép Thập Thất Nương lần này không cần nhảy thùng nước.
"Ta nói luôn ở đây, ban tạp kỹ muốn tới phường Tấn Xương biểu diễn không chỉ có một nhà, còn rất nhiều ban tạp kỹ muốn vào. Đừng cho rằng cởi y phục ra là có người thích xem, vũ nương của ban tạp kỹ Tây Vực, người ta không mặc y phục, trên người đeo mấy cái chuông, thân thể người ta chẳng lẽ không đẹp bằng Thập Thất Nương."
"Muốn vào Hội Nguyên Tiêu của phường Tấn Xương ta thì ngoan ngoãn làm theo quy củ, lần trước biểu diễn thế nào thì lần này biểu diễn như thế."
Không có Công Tôn Đại Nương ở đây, Thu Nương không có ai có tiếng nói ở phường Tấn Xương giúp đỡ, hết cách chỉ đành về an ủi Thập Thất Nương, bất kể thế nào cũng phải nhảy một lần.
"A nương, xương con còn chưa liền hẳn, ả muốn giết con ..." Thập Thất Nương nghe vậy ôm Thu Nương khóc lớn:
Cảnh tượng này ở phường Tấn Xương rất nhiều, không chỉ một mình Thập Thất Nương khóc, nhiều ban tạp kỹ không được quản sự phường Tấn Xương coi trọng, nam tử im lặng, nữ tử rơi lệ là chuyện thường.
Những chuyện này Vân Sơ biết cũng không quan tâm, tổ chức nhiều hoạt động nhiều như thế, nếu đám quản sự không giải quyết được vấn đề thì chỉ có thể nói là họ vô dụng. Để xảy ra vấn đề, y chỉ trừng trị chứ không giúp giải quyết.
Có điều vẫn có ít chuyện cần y đích thân giải quyết.
Ví dụ như tên bí thư giám Trường Tôn Xung năm nay không tới Khúc Giang chung vui cùng dân mà chuẩn bị dẫn đám gia quyến đông đảo của Trường Tôn gia tới phường Tấn Xương du ngoạn.
Hắn thì tất nhiên không tới, chỉ có quản gia của Trường Tôn gia tới, thế là nể mặt tên quan viên tòng lục phẩm lắm rồi.
Vân Sơ xem hết thiếp của Trường Tôn Xung, cười với viên quản gia mặt nghiêm hơn Chử Toại Lương:" Ba tháng trước bệ hạ và Vũ chiêu nghi tới phường Tấn Xương cũng không yêu cầu đặc thù gì cả, không biết Trường Tôn phủ chuyến này tới đây có yêu cầu đặc thù gì?"
"Nếu có mỗ toàn lực phối hợp."
Viên quản gia lý giải lời này rất trực tiếp, không hề cho rằng Vân Sơ có ý chế giễu, mà coi như một lời khuyên thiên chí, chắp tay:" Không cần huyện thừa cố ý an bài, nếu như thế các gia quyến của phủ lại không tận hứng."
"Tiểu nhân chỉ tới báo một tiếng, tránh khi đó hộ vệ tới nhiều một chút, gây ra hiểu lầm gì."
Vân Sơ gật gù:" Khi du ngoạn tất nhiên nên tự do chút là hơn. Có điều nhà ăn lớn trong phường có các loại món ăn vặt, dù chẳng đáng khoe, cũng được vài thứ hiếm có."
"Các nữ quyến cùng ăn uống với du khách ở đại sảnh cũng hơi bất nhã, chuẩn bị cho họ một số biệt viện thanh tĩnh để ăn uống, nghỉ ngơi thì mỗ vẫn làm được. Chỉ là trang trí không so được với phủ Triệu công, nếu người trong phủ muốn tới bố trí cũng được."
"Tới khi đó trù nương trong phủ ta sẽ đích thân xuống bếp dâng lên các món ăn, thế sẽ càng tinh xảo hơn."
Quản gia của Trường Tôn phủ không phản cảm chuyện Vân Sơ cố ý lấy lòng, với ông ta mà nói, đây là chuyện thường, nếu Vân Sơ không biểu hiện như vậy mới là lạ.
Thế nên ông ta đồng ý, nói mau sẽ phái quản sự nha hoàn tới bố trí lại biệt viện Vân Sơ chỉ định.
Tiễn viên quản gia đi rồi, Vân Sơ nói với Ôn Nhu trốn ở gian trong xem văn thư:" Có câu gác cửa nhà tể tướng hơn quan thất phẩm, vị quản gia này trông đâu có vẻ hống hách gì, rất dễ ăn nói mà."
Ôn Nhu chẳng ngẩng đầu lên:" Ngươi cứ tới đại môn nhà ta đi, quản gia Liễu bá nhà ta khiến người như tắm trong gió xuân. Dù là ăn mày tới, Liễu bá cũng lấy cơm nước chiêu đãi, khi đi chỉ cần có người vây quanh xem, nói không chừng còn rơi lệ vì cuộc sống gian nan của những người ăn mày đó."
"Còn loại người mà ngươi nói không phải là gác cửa của gia tộc lớn, mà là ác nô, thứ ác nô chuốc lấy tai họa cho chủ nhân. Thông thường loại đó đều chôn trong mộ rồi."
Vân Sơ nghĩ tới Lưu Nghĩa cao ngạo, lão bà Nhị Ngưu thì khắc bạc, thở dài:" Vân gia rốt cuộc chưa có phong phạm đại gia."
Ôn Nhu bấy giờ mới ngẩng đầu lên:" Đánh chết mấy kẻ là thay đổi được thôi, chứ dạy không ăn thua đâu, một khi gia nô mà kiêu ngạo là phải mạnh tay xử lý, nếu không ngươi làm chủ nhân cũng không yên đâu. Một khi để xảy ra chuyện ác nô khinh chủ thì thể diện Vân gia ngươi vứt xuống đất hết."
Vân Sơ tưởng tượng cảnh mình cầm roi đánh cho Lưu Nghĩa lăn lộn khóc lóc, chép miệng:" Cứ thấy không nỡ."
"Vậy chỉ có thể nói là nhân thủ để dùng trong nhà ngươi quá ít. Trong nhà ta người nhắm vào một vị trí chẳng biết có bao nhiêu, Liễu bá cả ngày dè dặt cẩn thận từng ly từng tí, sợ một việc nào đó làm không tốt, đánh mất vị trí."
"Nhà ngươi muốn đạt tới trình độ đó thì đợi ba chục năm nữa đi, nói thật, ba chục năm cũng là đánh giá cao ngươi rồi."
"À có một chuyện phải cánh cáo ngươi trước, đừng có bạ ai cũng thu vào nhà, nhất là người khẩu âm Lũng Tây, dù tốt đến mấy cũng đừng nhận."
Ôn Nhu nói xong vắt chân trái lên chân phải, uống một ngụm trà quán quán trà vừa sôi, sau đó lại tập trung đọc văn thư, chẳng biết có nội dung gì làm hắn say sưa thế.
(*) Quán quán trà không phải là loại trà, mà kiểu phong cách ẩm thực trà + bánh.