Ngu Tu Dung là một nữ tử thông minh, không hề vì hoài thai mà trí tuệ sụt giảm, còn rất hiểu ý Vân Sơ, vẻn vẹn từ danh sách qua năm mới là có thể thấy điều này.
Ví như năm trước Vân gia tặng quà cho đám lão tướng nhiều hơn năm nay, đám lão tướng đáp lễ rất phong phú.
Năm nay Vân gia tặng quà không nóng không lạnh, chỉ mang tính lễ tiết, đám lão tướng đáp lễ càng tùy tiện cho có.
Từ đó có thể thấy, giao tình mọi người tới đây là hết.
Hẳn đến năm sau trên danh sách lễ vật của Vân gia, sẽ không có đám lão tướng quân nữa, giống năm ngoái trên danh sách không còn Lý Nghĩa Phù.
Nhiều khi tình người nhạt dần, có người thành lãng quên.
Chuyện đó không có gì phải tiếc.
Đến 27 Tết bắt đầu dán câu đối thì Vân Sơ thu được thơ Địch Nhân Kiệt gửi từ Tịnh Châu, vừa mở thư ra đã toét miệng cười.
Trong thư Địch Nhân Kiệt kể, không phụ tám năm chờ đợi của hắn, lão bà Vương thị của hắn xứng đáng để hắn đợi thêm tám năm nữa. Nhân phẩm không phải nói, chỉ vẻn vẹn ...
Sau vẻn vẹn là gì thì hắn không viết nữa, không biết là chỗ nào trên người lão bà hắn vượt qua hoàn toàn Công Tôn Đại Nương mà hắn luôn thèm khát.
Hắn cố tình viết thế cho Vân Sơ hồi hộp.
Đọc xong Vân Sơ đốt ngay, không phải vì y không tôn trọng thư của Địch Nhân Kiệt mà tên đó chuyên môn dặn, đọc xong phải đốt.
Có lẽ là sau khi cưới được Vương thị, tên này mừng phát cuồng, lại không có ai để thổ lộ, đành viết thư cho Vân Sơ phát tiết phần nào. Viết xong liền hối hận, thấy chuyện trong khuê phòng không nên để người ngoài biết.
Vừa muốn khoe lại muốn bảo mật, dưới sự thúc đẩy thứ tâm tình phức tạp đó nên Địch Nhân Kiệt mới viết một lá thư thành cái kiểu lửng lửng lơ lơ trêu ghẹo người ta hết sức đáng ghét đó.
Vân Sơ mừng cho Địch Nhân Kiệt, hôn nhân sắp đặt mà còn kiếm được lão bà vừa ý, phải nói là vận của tên này rất tốt.
Vậy là năm Vĩnh Huy thứ năm đã trôi qua trong tất bật, Đại Đường sắp nghênh đón năm Vĩnh Huy thứ sáu.
Sử sách viết đoạn thời gian này là "Vĩnh Huy thịnh trị", là giai đoạn thiên hạ thái bình, phú quốc cường dân hiếm có.
Đến hôm Giao Thừa, Vân Na dẫn đám Đại Phi cho rất nhiều trúc vào trong đống lửa nung, sau đó trong đống lửa truyền ra tiếng pháo trúc nố lốp bốp hết sức vui tai.
Nghe tiếng pháo trúc, Vân Sơ bất giác nhìn về phía cái tủ khóa chặt của minh.
Nói ra thứ cất trong đó mới là pháo trúc thực sự, hơn nữa còn là loại pháo trúc âm thanh siêu lớn.
Hiện giờ thứ này ở sâu trong khuê phòng không ai biết tới, một khi nó thực sự xuất các, nếu không có quốc gia nào chôn vùi vì nó, Vân Sơ sẽ thấy gả khuê nữ lỗ rồi.
"Ca ca, mau lên đi, chỉ thiếu mình huynh nữa thôi." Giọng Vân Na từ ngoài thư phòng vang lên:
Vân Sơ thổi tắt nến trên giá sắt, khóa thư phòng lại, dắt tay Vân Na mặc áo mới đẹp như búp bê sứ tới đại trạch tham gia thi đấu ăn tiền vào Giao Thừa hàng năm.
Tới nơi Vân Na đã vội vàng cởi hải, ngồi dưới bàn ấm, không đợi Vân Sơ ngồi xuống đã hít sâu một hơi, thổi vào đống tiền lớn trên bàn.
Nha đầu này chắc là từng khổ luyện, năm người mỗi người năm đồng tiền, tổng cổng là 25 đồng, không ngờ nó thổi lật mười đồng.
Vân Na vênh váo nhặt mười đồng tiền cho vùi túi đặt bên hông, ngông nghênh nói với Ngu Tu Dung:" Tới tẩu rồi."
Ngu Tu Dung không dám thổi mạnh, coi như thổi nhẹ một cái, thổi như thế tất nhiên là chẳng được đồng nào.
Tiếp theo là Thôi nương tử, lão bà tử này hít hơi nghe rất to, tiền bị thổi kêu lách tách, nhưng chẳng đồng nào chịu lật.
Cũng chẳng biết Con khỉ già làm thế nào, thổi một hơi số tiền còn lại lật hết, ông ta đắc ý vơ hết tiền vào túi, tuyên bố:" Mau đặt tiền, mau đặt tiền, hôm nay Phật gia chém giết tứ phương."
Trong gian phòng nhỏ ấm cúng, tiếng cười truyền đi hòa lẫn vào tiếng pháo trúc nổ lốp bốp khắp nơi.
Dù có bao nhiêu tiếng cười vào đêm Giao Thừa, bao nhiêu lời chúc tụng, thì năm Vinh Huy thứ sáu tựa hồ chẳng có thay đổi gì so với năm ngoái.
Cuộc sống cứ thế lặp đi lặp lại, Vân Sơ kỳ vọng thấy được ít tiến bộ trong sự lặp lại nhàm cán đó.
Tháp Đại Nhạn sang năm mới cũng chẳng cao hơn chút nào, xem ra cả đời này nó chẳng cao lên nổi nữa.
Quan phủ nghỉ tới tận sau Tết Nguyên Tiêu cơ, cho nên thời gian này Vân Sơ ở nhà, bị Vân Na kỳ kèo làm cho nó rất nhiều món ăn, nó thích nhất là mấy món rán, từ bột tới thịt, cá, cái gì cũng ném vào rán hết.
Vì người Đại Đường sử dụng những thứ dầu thực vật đạt tới mức điên cuồng, khiến cho dầu vừng bắt đầu xuất hiện ở hành lang Hà Tây trên quy mô lớn.
Dầu vừng của Vân gia toàn bộ tới từ Mã Quy của Cô Tang, đó là một dịch thừa.
Thành Cô Tang chưa bao giờ thiếu đất, chỉ cần chịu khai khẩn thì đất luôn có.
Thành Cô Tang cũng chưa bao giờ thiếu nhân thủ, nghe nhi tử của Mã Quy nói, lưu dân tới Lũng Hữu rất nhiều, trong đó đại bộ phận tói từ Lũng Tây.
Mã Kiệt không nói vì sao lưu dân xuất hiện, Vân Sơ cũng không hỏi, vì Lũng Tây là hang ổ của hoàng tộc Lý thị.
Vừng là thứ tốt, thứ hạt màu nâu nho nhỏ này lại ép ra được thứ dầu thơm ngào ngạt.
Chỉ là ép dầu quá tốn nhân lực, còn ép không hết, không có máy thì chỉ ép tới mức độ nào đó thôi. May là bã dầu vừng ăn rất ngon, nhà ăn lớn sấy khô đi biến thành đồ ăn vặt, tiêu thụ rất tốt.
Mã Kiệt trước giờ không vào thành Trường An, dù Vân Sơ có mời thì hắn cũng không vào, giống như lần đưa Vân Sơ và Vân Na tới Trường An vậy, lấy tiền thưởng xong là hắn về thành Cô Tang ngay.
Vân Sơ nghĩ, chắc là do Mã gia chẳng ưa gì Lý thị.
Nhờ thư từ qua lại, Vân Sơ mới biết Mã Quy không ngờ lại hậu đại của Tây Lương Mã Đằng.
Mã gia ở Hà Tây cũng là một gia tộc rất lớn, vì gần Lũng Tây nên có va chạm với Lý thị là chuyện rất bình thường.
Sau Tết, trước Nguyên Tiêu, khi Lý Thận tới phường Tấn Xương tìm hiểu tình hình chuẩn bị Hội Nguyên Tiêu, Vân Sơ hỏi hắn chuyện hoàng tộc ở Lũng Tây.
Lý Thận mặt mày nhăn nhó không muốn nói nhiều, chỉ bảo với Vân Sơ, đừng có dính dáng gì tới Lũng Tây Lý thị, nếu có, dù thiệt thòi thì cũng phải đầu hàng ngay, chấm dứt dây dưa.
Ôn Nhu cũng nói, hoàng tộc Đại Đường nếu có vấn đề, nhất định là từ Lũng Tây.
Nghe hai người này khuyến cáo, Vân Sơ bỏ ngay ý định nghe ngóng tình hình Lũng Tây.