Khi mọi người đang thỏa sức vui chơi ở Tết Nguyên Tiêu thì nhà Đan Dương quận công Lý Khách Sư bị hỏa hoạn.
Không chỉ phòng ốc bị thiêu hủy hai mươi bảy gian, ngay cả đàn chim ông ta yêu như mạng cũng tổn thất nặng nề.
Chuyện xảy ra trong địa bàn của huyện Vạn Niên, khi Vân Sơ phải bỏ dở cuộc vui ở phường Tấn Xương mặt âm trầm đi vào phủ Đan Dương quận công, đám Trương Giáp đã đợi từ trước.
Lý Khách Sư không cho họ vào, càng không cho bọn họ điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, chỉ nói do nô tỳ trong nhà đốt lửa sưởi ấm làm cháy nhà, đây là chuyện ngoài ý muốn, nô tỳ đó đã bị gia chủ đánh chết rồi.
Vân Sơ tới nơi thì tất nhiên là khác, y đi thẳng vào phủ, đích thân kiểm tra hiện trường hỏa hoạn, không nói một lời, phát ra đơn phạt 500 quan tiền.
Lý Khách Sư coi tiền như mạng lần này không phản kháng, thậm chí thống khoái nộp tiền.
Điều này cực kỳ, cực kỳ không bình thường, nhưng Vân Sơ không làm cách nào được, dân không tố cáo thì quan chẳng thể cứu.
500 quan tiền này thì 100 quan dùng để bồi thường láng giếng, trong trận hỏa hoạn này cũng có chín căn nhà bị liên lụy.
100 quan thưởng cho các vũ hầu đã dập lửa.
Trạm vũ hầu lần này thực sự lợi hại, phát hiện hỏa hoạn ngay lập tức cũng tới hiện trường ngay lập tức, tiến hành công tác dập lửa hết sức kịp thời.
Nếu không có sự nỗ lực của họ thì rất có khả năng bây giờ lửa cháy lan khắp nơi rồi.
Vân Sơ khi rời hiện trường đưa mắt nhìn Trương Giáp một cái, Trương Giáp khẽ gật đầu.
Sau đó một ngày trước khi Hội Nguyên Tiêu của phường Tấn Xương kết thúc, khi gió bắc thổi mạnh, phủ Đơn Dương quận công lại lần nữa bốc cháy.
Lần trước lửa vẻn vẹn cháy ở tiền viện, lần này nơi bị cháy là trung viện của phủ Đan Dương quận công.
Trong vòng ba ngày hai lần hỏa hoạn, đây không phải chuyện Lý Khách Sư có thể áp xuống được nữa, quan phủ bất kể thế nào cũng phải nhảy vào điều tra.
Vân Sơ lần nữa tới phủ Đơn Dương quận công, Lý Khách Sư tuy tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng sự căm hận trong mắt ông ta không cách nào che giấu.
"Lý công, lần trước có thể nói là nô tỳ trong phủ không cẩn thận, lầy này lại dùng cái cớ đó đối phó thì không qua được đâu." Vân Sơ nghiêm mặt nói:
Lý Khách Sư cũng dứt khoát:" Vậy thì tra đi, lão phu cũng rất muốn biết kẻ nào thấy nhà của mỗ nát, muốn mỗ xây dựng lại."
"Lý công có hoài nghi ai không, nếu có hạ quan có thể tra từ đó, mong Lý công nói thật."
"Ha ha ha, mỗ gia bằng hữu khắp thiên hạ, kẻ thù đầy núi sông, nếu nói người đáng hoài nghi thì người trong thành Trường An đều khả nghi, bao gồm cả Vân huyện thừa ngươi. Nếu nói không có ai hiềm nghi, bao gồm cả Vân huyện thừa ngươi. Nói thế ngươi đã hài lòng chưa?"
Vân Sơ chắp tay:" Nếu thế, bản quan lần nữa gánh chút liên quan, lấy nguyên cớ tai ương báo lên, thế nào?"
Lý Khách Sư nhìn y một lúc, chắp tay:" Thế thì tốt."
Lần này vì không liên lụy tới láng giềng, Lý Khách Sư lấy ra 50 quan tiền cảm tạ trạm vũ hầu và láng giềng tới giúp cứu hỏa.
Kết quả tối ngày hôm đó phủ Đan Dương quận công lại lần nữa bốc chảy, điểm bốc cháy là ở hậu trạch.
Lần này khác biệt lớn nhất so với hai lần trước ở chỗ, lửa được ném vào từ bên ngoài, hơn nữa ném vô cùng chuẩn xác, phân bố rất đều, vừa vặn thiêu cháy phủ Đơn Dương quận công.
Nửa đêm Vân Sơ được tin, vội vàng thức dậy, cưỡi ngựa chạy gấp tới phủ Đan Dương quận công ở phường Vĩnh Hưng.
Lần này Vân Sơ không biết phải nói gì với vị quận công xúi quẩy này nữa.
Có kẻ ác nửa đêm phóng hỏa, đây là chuyện chắc chắn rồi, hiện giờ Lý Khách Sư mặt mày lem luốc cũng không che giấu nữa, trong tiếng khóc của đám gia quyến, nói với Vân Sơ:" Tra đi, cho lão phu một câu trả lời."
Vân Sơ không khách khí gì, hơn trăm nha dịch, người bất lương tỏa khắp phủ, bắt đầu tìm kiếm manh mối, ở chuyện này Trương Giáp là dân nhà nghề, không cần Vân Sơ nhọc công.
"Có kẻ không muốn lão phu tiếp tục ở lại kinh thành, xem ra tới lúc lão phu dâng tấu xin về quê chôn xương rồi."
"Lão tướng quân chinh chiến cả đời, có cảnh tượng ác liệt gì chưa thấy, sao bị chút thủ đoạn tiểu nhân dọa lui. Hạ quan cho rằng càng lúc thế này càng không cho gian tặc đắc ý."
Lý Khách Sư ngạc nhiên:" Huyện thừa thực sự nghĩ thế sao?"
Vân Sơ gật đầu:" Nếu là hạ quan sẽ làm thế."
Lý Khách Sư cười to:" Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, lão phu già rồi, không có ý chí cứng rắn nữa, càng không có vốn liếng cứng rắn nữa. Cứ thế đi, lão phu khả năng đã chắn đường ai đó, cũng có khả năng làm ai đó chướng mắt, lùi ra vậy, lùi ra vậy."
Vân Sơ còn muốn khuyên nhủ để lão già này mạnh mẽ lên, y còn tiếp tục xem câu chuyện kỳ quái này diễn biến tiếp ra sao thì Trương Giáp tới, theo sau là đại lý tự thiếu khanh Bành Thọ.
Bành Thọ tuổi trên dưới năm mươi, to béo nhưng chưa tới mức sồ sề, râu dài cắt tỉa gọn gàng, toàn thân quan phục uy nghiêm, chưa đợi Vân Sơ nói gì phất tay một cái:" Chuyện vượt phạm vi huyện Vạn Niên quản hạt rồi, do đại lý tự tiếp nhận."
Vân Sơ không đáp mà nhìn Lý Khách Sư xem ý ông ta thế nào, Lý Khách Sư đút hai tay vào ống tay áo, nói:" Được, được, lão phu muốn xem thủ đoạn của đại lý tự ra sao?"
Nếu đã thế thì Vân Sơ không có lập trường can dự nữa, y không nhiều lời chắp tay từ biệt, dẫn thẳng người nha môn rời khỏi cái nhà đã thành đống đổ nát đó.
Về tới huyện nha huyện Vạn Niên, Trương Giáp giờ đã là huyện úy sai người gác ngoài cửa, theo Vân Sơ vào công giải, nhỏ giọng báo:" Không phát hiện ra chỗ nào không ổn."
Vân Sơ không hài lòng với câu trả lời này:" Lần thứ nhất và lần thứ ba là ai phóng hỏa? Người của chúng ta gài ở phường Vĩnh Hưng có phát hiện gì không?"
Lý Khách Sư gặp xui xẻo không ngoài dự liệu của Vân Sơ, xung đột giữa Lung Tây Lý thị và một mạch của Lý Thế Dân đã nghiêm trọng như thế, nếu người ta ra tay, ắt sẽ nhắm vào đối tượng gần nhất tiện nhất … có con gà nào để giết tốt hơn Lý Khách Sư nữa?
Vân Sơ tất nhiên không định can thiệp gì, nhưng đây là địa bàn của y, y phải biết đang xảy ra chuyện gì, có như thế mới nắm chắc được mọi thứ trong tay.