Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 359 - Q2 - Chương 140: Hung Thủ.

Q2 - Chương 140: Hung thủ. Q2 - Chương 140: Hung thủ.

Vì nha môn còn chưa làm việc, khắp huyện nha chỉ có hai ánh đèn phát ra từ nơi gác cổng cùng công giải của Vân Sơ.

Trương Giáp trước kia còn bất lương soái đã ngầm câu kết với tam giáo cửu lưu thu phí bảo kê khắp huyện Vạn Niên này rồi, giờ là tâm phúc của Vân Sơ, nắm trong tay cả nha dịch lẫn người bất lương, ở huyện Tấn Xương này có thể nói là dưới một người trên vạn người thực sự.

Nhưng càng ở gần Vân Sơ hắn càng làm việc cẩn thận hơn, không dám có chút sai sót nào, nhỏ giọng bẩm báo:" Trận hỏa hoạn đầu tiên là do một tên mã phu đốt, mục đích là ăn trộm, tên mã phu đó bị người của chúng ta phát hiện, sáng nay bắt được trong nhà một xướng kỹ cửa khép hờ. Hạ quan đã hạ lệnh cấm khẩu."

"Nay hắn đang bị giam ở đại lao, do lao đầu Nhạn Cửu thẩm vấn, với bản lĩnh của Nhạn Cửu, chưa tới một canh giờ sẽ có đáp án huyện thừa muốn."

"Trận hỏa hoạn thứ ba là do tám tên hắc y nhân phóng, bản lĩnh của chúng rất cao, bất lương nhân võ nghệ không ra gì, đuổi theo chỉ có đường chết, nên truyền tín hiệu giám thị. Cuối cùng những kẻ đó trốn vào chợ Đông."

Nhiều chuyện Trương Giáp không biết, thế nên Vân Sơ rất hứng thú với tên mã phu “đốt nhà để ăn trộm” này, đeo găng tay vào:" Tới nhà lao xem xem Nhạn Cửu đã hỏi ra vấn đề chưa, hừ, chuyện càng lúc càng vui rồi."

Hai người đi tới nhà lao góc tây bắc, giống đại lao huyện Trường An, đều ở dưới đất.

Tiến vào đại lao mùi vị khó chịu, Vân Sơ liền nghe thấy tiếng kêu quỷ gào ma khóc.

Tới hình phòng, trên chiếc giá gỗ hình chữ thập treo một tráng hán trần truồng, toàn thân từ trên xuống dưới gần như không có miếng thịt nào lành lặn.

So với tráng hán, Nhạn Cừu gày gò nhỏ bé hơn nhiều, đúng tiêu chuẩn thứ tiểu nhân nham hiểm.

Có điều nhìn bàn là sắt nung trên lò lửa kia, không ai dám xem thường tên tiểu nhân này.

Trương Giáp hỏi:" Hỏi ra chưa?"

Nhạn Cửu quay đầu lại:" Ta còn chưa hỏi."

Vân Sơ tặc lưỡi liên hồi:" Còn chưa hỏi đã đánh người ta thành ra thế này, vị hảo hán này, ngươi oan uổng quá.”

Nhạn Cửu cười khoe hàm răng lởm chởm ố vàng:" Huyện thừa không biết, giờ mà hỏi, hắn chẳng nói câu nào là thật đâu. Cứ đợi tiểu nhân dùng hết hình phạt ở đây đã hẵng hỏi."

Vân Sơ cười to:" Thế thì ngươi cứ tiếp tục đi, ngươi là chuyên gia, ta nghe ngươi."

Có câu trên thế nào thì dưới học vậy.

Nhạn Cửu mang tới hai cái ghế, mời hai vị thượng quan ngồi xuống xem hình phạt, còn không biết kiếm đâu ra cái lò đất đỏ, một cái khay gỗ, trên đó không ngờ có đầy đủ bộ dụng cụ uống quán quán trà.

Trương Giáp xem khoảng cách liền mang đống dụng cụ này ra xa một chút, tránh lát nữa máu của phạm nhân làm hỏng trà ngon.

Nhân lúc pha trà, Vân Sơ hỏi:" Trong nhà Lý Khách Sư vì sao không tìm ra cung nỏ và giáp?"

Ba tháng trước phủ Lý Khách Sư nhập về không ít cách sắt và gân thú, căn cứ vào số lượng tính toán, ít nhất có thể làm ra ba mươi bộ giáp, năm bộ cung nỏ.

Theo Đường luận tư nhân tự làm trên ba bộ giám, chế tạo quá năm bộ cung nỏ, treo cổ.

Trương Giáp cắn một miếng bánh Hồ, tiếc nuối nói:" Không tìm ra ạ, nếu không thì huyện Vạn Niên chúng ta lập đại công rồi."

Vân Sơ trừng mắt:" Sáng nhận công, tối cả nhà mất đầu, công lao đó mà ngươi còn muốn à?"

Trương Giáp thất kinh:" Nghiêm trọng như thế, vì sao huyện thừa còn hạ lệnh đốt phủ Đan Dương quận công một lần?"

Vân Sơ nhìn tên tráng hán bị Nhạn Cửu dùng vải rách nhét miệng, quất roi cho máu thịt trung tóe, trả lời qua loa:" Không nén được tò mò. Phải rồi, ngươi làm ổn thỏa chứ? Bị bắt là phiền đấy."

Lần thứ hai phủ Đơn Dương quận công bị cháy là do họ phóng hỏa, Trương Giáp nhỏ giọng đáp:" Đầu lĩnh của trạm vũ hầu đặt ám hỏa từ hôm trước, một ngày sau mới cháy, không ai tra được ra đâu ạ."

Vân Sơ gật gù, tên này coi như rèn luyện xong rồi, việc có thể mất đầu mà hắn cũng tuân theo răm rắp không hỏi nguyên do, vậy sau này Vân Sơ có thể dùng vào việc lớn.

Hai người uống hết ba lượt trà thì Nhạn Cửu cũng đi hết một lượt quy trình hành hình của mình, tráng hán kia đầu gục xuống, hai mắt không còn mở ra được, suy kiệt cực độ.

Nhạn Cửu nâng đầu tráng hán lên, tay cầm một tờ giấy lên, hỏi theo thứ tự:" Ngươi là ai?"

"Triệu Hán Khâm, Triệu Lục."

"Cái gì Chiếu Hãn Thanh à?"

Vân Sơ lập tức bảo dừng, Trương Giáp lập tức hiểu ý đi tới, vén mí mắt hắn lên:" Đặt một cái tên như thế, rõ ràng là biết chữ, là ba chữ nào."

Tráng hán quả nhiên biết chữ, nhanh chóng nói ra ba chữ chính xác.

"Ngươi là người của ai?" Nhạn Cửu hỏi tiếp:

Không ngờ hỏi tới đó tráng hán ra sức vùng vẫy:" Ta không nói, ta không nói, nói ra sẽ chết, các ngươi cũng chết."

Nhạn Cửu lạnh giọng:" Nếu không nói, ngươi muốn chết cũng khó."

Tráng hán gắng gượng mở mắt ra, nhìn Vân Sơ đằng xa:" Vân huyện thừa, ngài thực sự muốn ta nói sao?"

À, còn biết mình nữa, một tên mã phu có kiến thức đấy nhỉ, Vân Sơ cười:" Nói đi, ta không giấu ngươi, ngươi không sống mà ra khỏi đây được đâu. Nói rồi ta cho ngươi vò rượu, cho ngươi đi thư thái chút."

Tráng hán cười bi thảm:" Ngài ghé tai vào đây, mỗ chỉ nói cho ngài."

"Bản quan không muốn mất một cái tai, nói đi, ta nghe đây." Vân Sơ thản nhiên nói:

Tráng hán tuyệt vọng, đấu tranh tư tưởng một hồi cắn răng nói:" Ta là cung vệ, ngài hài lòng chưa?"

Vân Sơ khẽ à một tiếng, không phản ứng quá mạnh, cầm chén trà lên miệng thong thả uống: "Ngươi tới phủ Lý Khách Sư làm gì?"

Tráng hán nhìn Vân Sơ trừng trừng, hắn không tin Vân Sơ có thể thản nhiên như thế, hắn không cam lòng chịu kết cục không rõ ràng thế này: "Tất nhiên là giám sát ông ta."

Vân Sơ quay sang Nhạn Cửu, rất không hài lòng:" Cách của ngươi vô dụng, tên này vẫn đầy mồm dối trá, tiếp tục đi."

Nhạn Cửu liền ngậm một ngụm nước muối đặc, phun lên người tráng hán.

“Vân huyện thừa, ta nói thật, nói thật đấy … Á á á ….” Tráng hán vốn nhữn người trên giá, toàn thân tức thì căng ra, ra sức giãy dụa, chỉ cần người hắn có khuynh hướng mềm xuống, Nhạn Cửu lại phun thêm nước muối.

Vân Sơ lấy khăn tay lau tay rời nhà lao, từ đường hầm vẫn văng vẳng tiếng la hét của tráng han, nói với Trương Giáp ở phía sau:" Quên chuyện hôm nay đi."

Trương Giáp cười lấy lòng:" Tiểu nhân vốn chẳng biết gì hết. Huyện tôn cứ yên tâm, hai canh giờ nữa thôi, trên đời này không tồn tại người như thế nữa, mọi dấu vết về hắn sẽ bị xóa sạch."

Bình Luận (0)
Comment