Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 429 - Q2 - Chương 210: Bày Mưu Tính Kế.

Q2 - Chương 210: Bày mưu tính kế. Q2 - Chương 210: Bày mưu tính kế.

Địch Nhân Kiệt nhìn đám trẻ con ăn mày tụ tập quanh bát cơm to ăn ngon lành, lửa giận vơi phần nào, lòng vui vẻ hơn không ít:" Ngươi cho bọn chúng hi vọng và niền vui sống phải không?

Vân Sơ bổ xung:" Còn cả quy củ nữa."

Hai người lần nữa quay về nhà Vân Sơ, Ngu Tu Dung và Vương thị chưa gì đã thành tỷ muội thân thiết, người gọi tỷ tỷ, người kêu muội muội muội, chỉ là cả hai bụng đều to, nếu không đã ôm lấy nhau rồi, trông hết rất buồn cười.

Chỉ là đối diện với cơm nước thịnh soạn do trù nương Vân gia mang lên, Địch Nhân Kiệt tay cầm đũa lại khó nuốt xuống.

Rõ ràng là bánh hẹ và canh thịt cừu mình luôn nhung nhớ, nhưng mà đưa lên miệng lại nghĩ tới đứa bé bị chó xé xác.

Nhìn lão bà và Ngu Tu Dung, Vân Na gắp qua mời lại nhiệt tình, Địch Nhân Kiệt há miệng ngoạm một miếng lớn, sau đó nghiến răng nói với Vân Sơ:" Ta không chỉ muốn mạng của Khâu Thần Tích, còn muốn tiền của hắn, để cho mẫn cô viện."

"Chuyện này không dễ thao tác."

"Ta vẫn luôn tra vụ án sứ giả Thổ Phồn bị diệt môn."

Vân Sơ vỗ đùi:" Nhất định là do lão tặc Khâu Hành Cung làm rồi, nói đi, muốn ta phối hợp thế nào."

"Chuyện này cần Ôn Nhu giúp nữa, liệu hắn có chịu không? Mà làm sao tên đó lại theo ngươi thế."

"Lại chẳng chịu, đừng thấy tên đó xuất thân danh môn mà nhầm, hắn là loại đơn thuần muốn hại người, may là hắn biết chọn người xấu để hại, hắn nói hại người tốt không có cảm giác, quá dễ dàng."

Địch Nhân Kiệt mặt co giật như bị côn trùng đốt, làm Vân Sơ lo dây thần kinh mặt hắn sẽ bị viêm, tạo thành liệt mặt:" Vậy là giờ ta thành rắn chuột một ổ với các ngươi rồi."

Vân Sơ lập tức gạt bỏ ý nghĩ này của Địch Nhân Kiệt, hùng hồn nói:" Chúng ta là sứ giả của chính nghĩa, có nhiều điều luật pháp không xử được, chúng ta xử. Ông trời không trừng phạt được bọn chúng thì chúng ta trừng phạt."

Địch Nhân Kiệt nghiến răng:" Quyền lực của chúng ta tới từ đâu?"

Vân Sơ nhịn cười, không được rồi, tên này xa mình lâu quá, đầu óc bị kéo về lối tư tưởng cũ, phải sửa, lạnh lùng nói:" Trời cao cho phép, tiền trảm hậu tấu."

Sách Địch Nhân Kiệt nghiên cứu là luật, nhưng hắn lại thích học thuyết Đạo gia.

So với Ôn Nhu học Nho gia tuần túy hậu tới xấu xa, hắn luôn cho rằng, thái độ của trời đất với con người là bỏ mặc, để mặc ngươi tự sinh tự diệt.

Con người phải học ước thúc hành vi của mình, làm việc quy luật thiên địa.

Thiên lý, luật pháp, tình người là thứ hỗ trợ cho nhau.

Không cái nào tuyệt đối.

Cho nên Địch Nhân Kiệt cho rằng, một số quyền lực của con người sinh ra đã có, như quyền được sống.

Mạng người có thể bị bệnh tật, tai nạn, dã thú, đói khát đoạt mất là chuyện có thể láy giải.

Nhưng không thể chà đạp sinh mệnh, nhất là người với người, đó là điều hắn không chấp nhận, vì thế hắn sẵn sàng bỏ qua một số nguyên tắc, phải lấy lại công bằng cho sinh mạng đó.

Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu tụ tập trong nhà lao tử tù của huyện Vạn Niên, chỉ có một ngọt đèn leo lét chiếu sáng không quá mười bước chân, làm ba gương mặt trẻ trung chỗ sáng chỗ tối, cực kỳ không bình thường.

"Vì chúng ta phải bàn việc ở đây?" Địch Nhân Kiệt rất không thoải mái:

Vân Sơ và Ôn Nhu ngớ ra nhìn nhau, chả hiểu từ lúc nào bọn họ thành thói quen làm mấy việc không quang minh chính đại gì là chui xuống chỗ này.

Có thể do hai tên xấu bụng này mồm không nói, nhưng mà cũng sợ Lôi Thần cho một phát chết ngay.

Vân Sơ vặn đèn lên một chút, thế là ánh đèn vốn leo lét như hạt đậu sáng hẳn lên, làm không gian nhỏ hép tối tăm của lao tù bừng sáng, nhìn mặt người tử tế hơn một chút.

"Năm Trinh Quan thứ bảy, Hộ Huyện huyện úy Du Văn Chi tố cáo Đại Châu đô đốc Lưu Lan Thành mưu phản, thái tông hạ lệnh chặt ngang lưng Lưu Lan Thành. Khâu Hành Cung không ngờ moi tim Lưu Lan Thành nấu ăn."

"Tin đồn nói Khâu Hành Cung bản tính khốc liệt, quan lại làm cùng đều sợ hãi, cho nên ông ta không có bằng hữu."

"Khâu Hành Cung vốn do tiểu thiếp sinh ra, năm Trinh Quan thứ mười chín cùng huynh trưởng tranh chấp an táng mẫu thân của mình, thứ tử mà tranh chấp với đích hệ, loạn nhân luân."

"Khi Khâu Hành Cung và Hầu quân Tập kinh lược Cao Xương, được phân mười sáu xe châu báu. Thái tông trừng phạt Hầu Quân Tập, ông ta chỉ giao nộp bảy xe, bên trong chứa toàn thanh ngọc hạ đẳng."

"Năm Vĩnh Huy thứ hai, Khâu Hành Cung phá mộ nhà người khác làm viên lâm nhà mình, hạ lệnh đốt cả xương cốt người ta."

"Tháng bảy năm Vĩnh Huy thứ hai, Khâu Hành Cung tới bái tế miếu Phục Hi, từng bình phẩm bức tranh Phục Hi."

"Tháng ba năm Vĩnh Huy thứ hai, Khâu Hành Cung gặp được Tần Châu phụ nhân Mã thị, thấy nàng xinh đẹp, sinh lòng dâm tà, cướp vào trong xe ngựa, suốt dọc đường dâm nhục bảy canh giờ, sau đó vứt bên đường ở Trần Thương."

"Năm Vĩnh Huy thứ tư ..."

Phải nói rằng chỉ cần nghiêm túc công tác, thế nào cũng moi ra được chỗ sai sót của người ta, mà Khâu Hành Cung lại là người không câu nệ tiểu tiết.

Ba người chỉ vùi đầu vào đống văn thư tìm kiếm một ngày đã tìm ra bảy mươi sáu văn thư đàn hặc Khâu Hành Cung của ngự sử.

Tất nhiên số văn thư này với Khâu Hành Cung mà nói thì chẳng là cái gì, chứ nếu có hiệu quả thì ông ta bay đầu từ lâu rồi.

Nhưng ba người Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu tìm kiếm số tội chứng này không phải là để lật đổ Khâu Hành Cung, mà là lợi dụng số tội chứng này để làm nền, tạo ra chứng cứ chứng minh Khâu Hành Cung là thủ phạm vụ án diệt môn và làm nổ cầu Hàm Dương.

Mỗi một chi tiết phải ăn khớp, mỗi một sự kiện nhìn có vẻ độc lập, nhưng Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu phải làm là thêm vào đó manh mối, để dần dầu xâu chuỗi chúng vào nhau.

Khiến tạo ra hiệu quả hoàn mỹ nước chảy thành sông.

Một sự kiện nhìn qua chẳng đáng kể gì, hai sự kiện có vẻ có liên quan tới nhau, ba bốn năm sự kiện thì bắt đầu được xâu chuỗi, sau đó dần dần chỉ vào một đích đến nào đó.

Ở phương diện này, một người tâm tư tỉ mỉ tột độ như Địch Nhân Kiệt là chuyên nghiệp nhất.

Ôn Nhu là tên âm hiểm, giỏi lập mưu, hắn sẽ vẽ ra một mưu đồ làm bộ khung, để Địch Nhân Kiệt theo hướng đó mà làm.

Đây là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan mà phức tạp, cần tiêu hao thời gian để kết nối, còn phải gài vào đó sai sót, hiểu lầm không quá rõ ràng.

Dù sao thì chẳng vụ án nào là hoàn mỹ, có sơ hở, sai sót là chuyện tất nhiên.

Về phần Vân Sơ, y là to gan nhất, giỏi ứng phó sự kiện đột phát nhất, nắm bắt tình thế nhanh nhạy, nhưng chuyện tỉ mỉ kiên nhẫn thì lại thua kém hai tên đồng bọn rất nhiều.

Ôn Nhu thích khiêu chiến trí tuệ, thích làm việc xấu, với chuyện hắn hứng thú thì dù không ăn không ngủ cũng không sao hết. Địch Nhân Kiệt khi ghép các vụ án, bất tri bất giác cũng hưng phấn, không còn vẻ miễn cưỡng như lúc đầu nữa.

Thế nên khi Vân Sơ thi thoảng thấy hai tên gian nhân không biết phát hiện ra cái gì mà ngẩng đầu lên nhìn nhau cười âm hiểm, y cứ thấy lành lạnh sống lưng.

Trong ba người, Vân Sơ thấy hình như mình còn là người tử tế nhất.

Bình Luận (0)
Comment