Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 428 - Q2 - Chương 209: Lại Một Kể Không Chịu Chết.

Q2 - Chương 209: Lại một kể không chịu chết. Q2 - Chương 209: Lại một kể không chịu chết.

"Có người mua mười mấy bánh bao thịt ở phường Tấn Xương, sau đó cố tình ném cho chó ăn ở chỗ nhiều trẻ con ăn mày. Một đứa bé không nhịn được xông vào tranh bánh bao với chó, không tranh được, bị mấy con chó coi thành thức ăn cắn xé ..." Địch Nhân Kiệt nói ra mục đích tới tìm Vân Sơ hôm nay, tuy chuyện này hắn cũng chỉ nghe người ta kể lại, nhưng hắn không kìm được lửa giận, vốn định ăn cơm xong mới nói để tránh ánh hưởng tới tâm trạng, rốt cuộc hắn không kìm được:

Vân Sơ sầm mặt: "Không ai ngăn cản à?"

"Không, chúng nói, chỉ có thứ chó ăn thịt người rồi mới là chó trông nhà tốt nhất."

"Ai thế?"

"Là ẩn họa trước kia chúng ta làm việc không triệt để, nên là lỗi của chúng ta, hại chết đứa bé đáng thương đó." Địch Nhân Kiệt siết chặt nắm đấm:

Vân Sơ lập tức nghĩ tới một cái tên mà giật mình:" Khâu Thần Tích, hắn chưa chết à?"

Địch Nhân Kiệt khe khẽ lắc đầu:" Chưa, tên này không còn chân, không có thứ vướng víu ở dũng quần lại thành quan viên tài cán."

"Cái gì, hắn lại còn có quan chức nữa sao?"

"Không sai, hoàng hậu đem vụ án ám sát bệ hạ giao cho hắn."

Đột nhiên Vân Sơ tái mặt, đứng bật dạy chạy ngay ra ngoài, Địch Nhân Kiệt không biết y định làm gì liền đuổi theo, không ngờ Vân Sơ tới bếp của nhà ăn lớn.

Trên mảnh sân trước bếp có rất đông trẻ con ăn mày, có cả lớn lẫn nhỏ.

Địch Nhân Kiệt to béo đuổi không kịp, một lúc sau mới tới nơi, thở hổn hển nói:" Không phải trẻ con nơi này, hắn không dám tới phường Tấn Xương làm chuyện ác độc."

Vân Sơ đỡ ngực thở phào:" Ta cứ tưởng chuyện xảy ra trong phường Tấn Xương, mà người trong phương lại không có hành động gì, nếu thế thì ta không cần cái phường này nữa."

"Chẳng lẽ chuyện xảy ra ở huyện Trường An? Lưu Nhân Quỹ mà biết chuyện này, ông ta sẽ không tha cho hắn đâu."

Địch Nhân Kiệt lại phủ định:" Cũng không phải ở huyện Trường An. Ngươi quen rồi, còn có một nơi trong thành Trường An, không thuộc quản hạt hai huyện, ngay cả Đại lý tự cũng không có quyền hỏi tới."

"Ta hiểu rồi, phường Tu Đức chứ gì?"

Ở trong thành Trường An có một phường thị tên là Tu Đức, nhưng lại là nơi thất đức nhất thiên hạ, nơi đó là chợ người, thuộc quản hạt của dịch đình cung. Những chuyện thê thảm nhất ở thành Trường An này đa phần diễn ra ở đó .

Địch Nhân Kiệt nghiến răng ken két:" Ta nhất định phải giết chết đám người đó, nếu không ta thấy hổ thẹn vì là đồng loại với bọn chúng."

Vân Sơ nghĩ một lúc rồi nói:" Trong huyện Vạn Niên có một lao đầu tên Nhạn Cửu, hắn giỏi nhất là tra tấn bức cung. Nghe hắn tự bốc phét rằng, không có khẩu cung nào mà hắn không lấy được."

"Nhưng mà trong đám người đó có hai kẻ là con cháu quan viên, ba tên khác là con cháu hoàng thương, Khâu Thần Tích càng là nhi tử của Khâu Hành Cung.

"Ngươi yên tâm đi, Ôn Nhu nhất định sẽ soạn ra một chứng cứ phạm tội hoàn mỹ. Đồng thời ngươi phái giúp ta biến vụ án này thành thiết án, tức là loại vụ án mà bất kể ai thẩm tra cũng ra kết luận giống như thế.

Địch Nhân Kiệt ngẫm nghĩ một lúc:" Trong Đại lý tự có vài vụ án không manh mối có chút liên quan tới Khâu Thần Tích."

Vân Sơ thúc giục:" Vậy thì đi làm việc đi, xem xem ngươi có thể đem Khâu Thần Tích làm quà cho Nhạn Cửu không?"

Địch Nhân Kiệt chợt hồ nghi:" Sao ta cứ mơ hồ cảm giác ngươi nhiệt tình hơi quá về chuyện này nhỉ?"

Vân Sơ nổi giận:" Rõ ràng ngươi tới nhà ta, xúi bẩy ta làm, giờ lại rụt rè sợ sệt là sao?"

"Ta làm chuyện này nhất định là có lợi cho ngươi chứ gì?"

"Ngươi nên biết, ta là dũng sĩ khảng khái nhiệt huyết, không chịu được những chuyện chướng tai gai mắt. Thế nên chúng ta phải nghiêm khắc dựa theo pháp luật làm việc này làm thế đi, để cả ngự sử ngôn quan trên triều cũng không nói được gì."

Nhìn Vân Sơ nói năng hùng hồn khí thế như vậy, Địch Nhân Kiệt rên như bị bệnh:" Trước kia ta toàn đi phá giải án oan, giờ lại phải đi tạo án oan ... Đáng lẽ ngay từ ngày đầu gặp ngươi ta phải tránh ngươi thật xa, tại ta tò mò."

Vân Sơ biết Địch Nhân Kiệt muốn y thông qua cách ném đá, ném chết đám Khâu Thần Tích.

Nhưng mà thân tôn tử của Hứa Kính Tôn bị đá ném chết, người ta đang mòn mỏi đợi vụ án như thế xảy ra lần nữa, để báo thù cho tôn tử kia kìa.

Gây án nhiều lần, kể cả người ta không có chứng cứ, ít nhất sẽ khoanh vùng được đối tượng nghi ngờ, Vân Sơ không dùng phi thạch. Y thậm chí còn chưa bao giờ thừa nhận với Địch Nhân Kiệt mình làm, không cho tên đó có cơ hội chứng minh nghi ngờ bản thân là đúng.

Một trù nương từ trong bép đi ra, đưa cho đứa bé xếp trên cùng một bát cơm.

Bát cơm này vô cùng phong phú, có hồn đồn, có xủi cảo, có cơm trắng, có mỳ, có miếng bì lợn mà khách không ăn, còn được rưới nước rau xào. Chắc chắn có thể giúp đỡ bé đó ăn no, lại còn dinh dưỡng sung túc.

Vân Sơ hài lòng nhìn ba đứa bé lấy đũa do mình làm ra, sau đó ba cái đầu chụm lại một chỗ, trời nóng tới người ta chẳng thiết tha cơm nước, chúng lại ăn vô cùng ngon lành, làm người ta nhìn bất giác thấy hạnh phúc.

Những đứa bé khác nhìn vào mà ứa nước miếng, nhưng không đứa nào dám vào tranh giành, vì sẽ bị đuổi đi ngay lập tức. Đứa bé xếp ngay sau ba đứa bé kia liếm môi nói:" Bát tiếp theo là của chúng ta rồi, thế nào cũng có miếng thịt to hơn."

Hai đứa bé bên cạnh đã đói tới không có sức nói nữa, chỉ gật đầu đợi cánh cửa sau của nhà bếp lần nữa mở ra, lúc đó bọn chúng sẽ có bát cơm thật to.

Không phải đợi quá lâu, trù nương lại bê một cái bát to ra, bát này cũng đủ loại thức ăn, ba đứa bé nữa đi lên ăn sạch sành sanh, như là đã rửa qua vậy. Một đứa bé vẫn ra kênh nước rửa thật sạch rồi đặt lên kệ ở bên cửa.

"Sắp rồi! Sắp rồi!" Đứa bé trên cùng có vẻ hiếu động cứ luôn mồm lẩm bẩm:

Địch Nhân Kiệt cùng Vân Sơ xem hết cảnh ấy, rất tán đồng với cách làm này, nhiều nhà phù quý thường xuyên nấu cháo phát cho người nghèo đói, nhưng cơm canh thừa nhà mình thì đổ hết đi không cho người ta ăn.

Bát cháo nấu từ lương thực cũ loãng teo teo, làm sao nuôi người bằng bát cơm thừa đầy đủ rau thịt chứ?

Đám trẻ con này hẳn cũng hiểu cái lý đó, cho nên mới tụ tập ở đây, nếu may mắn có được bát cơm có cả thịt cá không chừng, như thế với chúng mà nói là một bữa tiệc bất ngờ rồi.

Bình Luận (0)
Comment