“Ngươi thấy thế nào?”
Trong hình phòng, đại lao tử tù của huyện Vạn Niên, Vân Sơ gặp Ôn Nhu ở đó, tên này bây giờ mê chỗ này rồi, không biết bao lâu chưa ra ngoài, Vân Sơ thì đen nhẻm, còn hắn trắng tới phát sợ, trông rất biến thái.
Ôn Nhu nghe Vân Sơ thuật lại, trầm mặc chốc lát rồi bình luận:" Kẻ này chí lớn nhưng tài hèn, dũng mãnh lại vô mưu, dùng để chăn dân ắt hại một phương, dùng để cầm quân thì toàn quân bị diệt."
"Tuy là thứ nặng nghìn cân lại chẳng thể giết ăn thịt, tuy tướng mạo đường đường nhưng không thể đứng trên triều."
"Không chỉ là thứ đại họa mà còn chẳng dùng vào được việc gì, nên kẻ này phải chết, nếu không chỉ làm hỏng việc của chúng ta."
Vân Sơ gật gù, cơ bản giống với suy nghĩ của y:" Ta cho rằng Lý Tích dùng kẻ này để kéo chân chúng ta, nhưng chúng ta cũng có thể tương kế tựu kế, dùng hắn để ngáng chân ông ta, dây thừng có hai đầu mà. Ta khó chịu vì bị lão già đó suốt ngày điều khiển rồi."
"Ta cũng có ý đó, Anh công muốn giết hắn dễ như trở bàn tay thôi, tới giờ không ra tay được là vì không thể hoàn toàn cắt đứt tích thân."
"Vậy ngươi nói phải an bài hắn thế nào đây, kẻ này mắt để trên trán, tự thị bất phàm, chỉ muốn làm việc lớn thôi."
Ôn Nhu không hổ danh đầy một bụng xấu xa, chỉ chiêu:" Trương Giản Chi cũng là kẻ dã tâm bừng bừng, nhưng lại chẳng hề có lòng kính phục ngươi, hắn mà gây dựng được thế lực lớn mạnh ở Thổ Cốc Hồn là phiền toái lớn."
"Ồ ý ngươi là để Từ Kính Nghiệp tới đó đoạt quyền của Trương Giản Chi."
"Không, phải nói là hỗ trợ chứ, hắn là cháu của Anh công mà, Từ Kính Nghiệp ắt chẳng phục, thế là chúng cắn nhau. Như thế chúng ta mới có thể tranh thủ lợi ích được. Quan trọng hơn một khi Từ Kính Nghiệp gây đại loạn ở Thổ Cốc Hồn, ta không tin Anh công có thể ngồi yên trên ghế."
Vân Sơ ném đồng bài ra:" Từ Kính Nghiệp nói, thứ này vô dụng với hắn rồi, ngươi xem có thể phát huy được chút công dụng gì không?"
Ôn Nhu cầm lấy mân mê trong tay:" Mỗi lúc một khác, tái ông thất mã sao biết không phải là phúc?"
Vân Sơ đứng dậy:" Cứ làm thế đi, có điều ta thấy chúng ta phải đánh tan chút kiêu ngạo cuối cùng của hắn, như thế mới dùng được."
Hai người coi như đạt thành ý kiến thống nhất rồi, Vân Sơ thích giải quyết vấn đề một cách rốt ráo, cho nên y quyết định, tìm cơ hội thích hợp gán tội danh giết chết huynh trưởng của Luận Khâm Lăng lên đầu Từ Kính Nghiệp.
Lão già Lý Tích đó cứ luôn nghi ngờ y vụ thuốc nổ, ngay cả Địch Nhân Kiệt tìm ra thứ thuốc nổ khác biệt kia rồi, nhưng một khi hung thủ thực sự chưa tìm ra, vẫn có một mối họa ngầm lơ lửng trên đầu Vân Sơ.
Từ Kính Nghiệp xuất hiện cũng đúng lúc lắm.
Đôi khi Vân Sơ hoài nghi ông trời khi chế tạo ra mỗi người kỳ thực sớm an bài tác dụng của người đó.
Trước khi phát huy hết tác dụng sẽ không để người đó chết.
Từ Kính Nghiệp rõ ràng là loại người đó, trên đùi đã trúng tên, vốn hóa mủ rồi, thời gian dài không được chữa trị, vết thương nghiêm trọng, bình thường phải cưa chân. Thế mà lang trung nhà thuốc khoét thịt thối, sau đó rửa bằng cồn, thế mà vết thương ngừng thối rữa. Vân Sơ thấy tên này trừ trên đùi thiếu đi một miếng thịt thì không ảnh hưởng lớn tới thân thể.
Nếu tên này có thể tạo phản ở Thổ Cốc Hồn thì quá tốt, sau đó đợi Lý Tích qua đời, Vân Sơ cũng đã trưởng thành, lấy hắn luyện binh pháp.
Đây không phải âm mưu, mà là dương mưu đàng hoàng, Vân Sơ chẳng thèm làm chuyện mờ ám, lấy kế hoạch Ôn Nhu soạn ra cho Từ Kính Nghiệp đưa tới phủ Lý Tích. Lý Tích không trả lời chỉ phái một người tên Đàm Xuân tới.
Tên này cả ngày chẳng làm gì, cứ lặng lẽ quan sát Từ Kính Nghiệp tập tễnh đi lại trong phòng Tấn Xương.
Cùng lúc ấy, lão bà Vương thị của Địch Nhân Kiệt cũng tới kinh thành, tên đó liền vội vàng dẫn tới Vân gia khoe với Vân Sơ. Đúng như Địch Nhân Kiệt miêu tả, Vương thị là nữ nhân rất đẹp, da trắng như tuyết, thân thể cao ráo, thanh tú mỹ lệ, vẻ đẹp cổ điển thùy mị của thế gia vọng tộc lâu đời.
Nhưng Vân Sơ chắc chắn đó là bề ngoài thôi, nếu không Địch Nhân Kiệt không vội vàng viết bức thư khoe khoang lần trước.
Chỉ là bụng nàng không to bằng bụng Ngu Tu Dung, Vân Sơ rất đắc ý.
Vương thị tất nhiên để Ngu Tu Dung và Vân Na tiếp rồi, Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt ra chòi nghỉ mát bên ao nước nói chuyện.
"Ta rất muốn xử lý hoàng đế bị ám sát, đáng tiếc chuyện xảy ra ở đại nội, không thuộc chức quyền của Đại lý tự." Địch Nhân Kiệt tiếc nuối lắm:
"Nói vậy ngươi có đối tượng hoài nghi rồi."
"Tông thất Lý thị là đáng nghi nhất."
Vân Sơ bất giờ nghĩ tới hôm nọ Ôn Nhu cảnh cáo y về Lý Thận, giờ thêm Địch Nhân Kiệt nói câu này.
Hoàng đế luôn chèn ép thế lực của hoàng tộc Lý thị, theo lý mà nói, một hoàng tộc lớn phải có trên vạn bộ khúc, mà điều này là không ổn.
Năm xưa nhà hoàng đế dựa vào bộ khúc mà phất lên, bọn họ biết sự lợi hại của bộ khúc, nay thiên hạ đã ổn định, tiễu trừ huân quý Quan Lũng là chuyện tên lên dây rồi, không bắn không được.
Trường Tôn Vô Kỵ nay đã thành đứng đầu những quân quý Quan Lũng, nếu trường đường có loạn, ắt loạn từ ông ta.
Nghe Địch Nhân Kiệt giải thích xong, Vân Sơ thấy Trường Tôn Vô Kỵ thật đáng thương, cả Ôn Nhu cũng mang suy nghĩ này, nhưng Vân Sơ thực sự cho rằng, Trường Tôn Vô Kỵ không hề có ý phá hỏng sự phồn vinh, ổn định của Đại Đường.
Tùy Dương đế và Lý Uyên thực ra là huynh đệ họ ngoại, khi xưa Vương Bạc ở Liêu Đông hát ( Đừng tới Liêu Đông chết uổng), Lý Uyên không hề nghĩ tới giúp đỡ biểu huynh đệ của mình, mà liên lạc với huân quý Quan Lũng, dùng chiêu rút củi dưới đáy nổi, làm trận chiến Liêu Đông mà Tùy Dương Đế chuẩn bị tám năm hủy trong chốc lát.
Nếu không có anh hùng cái thế định lập nên vốn liếng hùng hậu cho Đại Đường, thực sự Đại Đường chẳng có mấy công tích mà khoe.
Nhà bọn họ chẳng bảo vệ sự thống trị và vinh diệu của nhà mình, chỉ hi vọng người khác bán mạng cho mình, chẳng chắn có vấn đề.
Lý Nhị bằng vào sức hút cả nhân làm cảm động cả thiên hạ, bán mạng cho mình.
Quân vương khác thì dựa vào cái gì?
Địch Nhân Kiệt hùng hồn nói:" Chỉ có luật pháp là thứ duy nhất bảo vệ lợi ích của bách tính nữa thôi, nếu ai cũng tùy ý chà đạp pháp luật, đại hộ không còn sợ luật pháp nữa thì bách tính phải sống thế nào?"
Vân Sơ thở dài:" Luật pháp Đại Đường không công bằng."
Địch Nhân Kiệt nghiêm mặt nói:" Nhưng về tổng thể mà nói vẫn là kiềm chế huân quý hào môn, bảo vệ bách tính. Nếu như không có luật pháp, khi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu thành thói quen, đó sẽ là ác mộng cho cả Đại Đường."
"Vân Sơ, ngươi muốn Trường An chiếu rọi muôn đời, ta muốn thiên hạ công bằng một chút, tuy nhìn không giống nhau, nhưng bản chất là nhất trí."
Vân Sơ lại thở dài:" Hiểu rồi, ngươi muốn giết ai, nói ra đi, xem ta có thể giúp ngươi không."