Từ Kính Nghiệp cắn răng nói:" Lý gia không cần ta nữa, sau này ta theo ngươi, chỉ cần việc gì cần đi Thổ Phồn, Thổ Cốc Hồn, ta sẽ làm chu đáo cho ngươi."
Vân Sơ lắc đầu:" Nhà ta không thừa gia tướng cho ngươi giết, giờ ngươi còn nhớ mục đích ngươi đi Thổ Cốc Hồn làm gì không?"
"Mang tài phú về."
"Ngươi tới đó cưỡng bức giết chết nữ nhi của Lộc Đông Tán, còn phơi xác người ta, ngươi là kẻ làm việc không có quy củ, ta có việc gì giao cho ngươi được chứ?"
Từ Kính Nghiệp phủ nhận:" Ta chưa tới mức đi cưỡng bức nữ nhân Thổ Phồ, chuyện này không thể trách ta."
Vân Sơ nói thẳng thừng:" Ta ghét nhất loại đổ lỗi cho bộ hạ, nếu ngươi là bộ hạ của ta, không cần Luận Khâm Lăng ra tay ta đã giết ngươi trước. Chắc ngươi chưa biết, tổ phụ ngươi từng nhờ ta giết ngươi đấy, chuyện hay ho ngươi làm hẳn không chỉ một lần nhỉ?"
Từ Kính Nghiệp không đáp, ngửa đầu nhìn mặt trời nóng rát, hai hàng nước mắt chảy qua râu ria rậm rạp, chảy vào cái áo da rách nát của hắn, vẽ ra hai vệt như lũ chảy qua.
Về tới phường Tấn Xương, hai người họ còn bị nhiều chú ý hơn, ai chẳng biết huyện lệnh nha mình thích sạch nhất, vậy mà dẫn tên ăn mày bẩn thỉu về nhà, bọn họ không dám hỏi, song đều bịt mũi tránh xa, với bách tính phường Tấn Xương bây giờ, bẩn thỉu là tội lỗi khó chấp nhận nhất.
Nhà tắm lớn của phường Tấn Xương dĩ nhiên là nơi tắm rửa xa hoa nhất, nhiều hạng mục phục vụ nhất thành Trường An.
Có điều Từ Kính Nghiệp tới một cái, nhà tắm nam phải nghỉ kinh doanh luôn, không ai muốn tắm cùng với kẻ bẩn thỉu như thế.
Dù là để khách khứa nhìn thấy cũng không được, sẽ mang tiếng, đồng thời quản sự quyết định rồi, người này tắm xong, phường Tấn Xương phải nghỉ ba ngày, tiến hành vệ sinh thật kỹ.
Vì có không ít lão binh qua lại nơi này, nhà tắm lớn có pháp môn độc đáo tắm rửa cho người bị thương thế nào.
Đợi Từ Kính Nghiệp vào nhà tắm xong, bốn tráng hán chỉ buộc một cái khăn mặt ở hông đợi sẵn.
Vân Sơ thì lên tầng hai của nhà tắm lớn, nơi này hoạt động giống như như quán giải khát đời sau, tắm rửa xong lên đây làm ít rượu ấm hoặc ít nước ô mai lạnh còn gì bằng. Y kiếm một chỗ đầu gió, sai trù phòng chuẩn bị ít thức ăn dễ tiêu hóa lên. Y một mình thong thả uống trà, đợi Từ Kính Nghiệp tắm rửa băng bó xong.
Giờ thì Vân Sơ chắc chắn, Lý Tích đã vứt bỏ đứa trưởng tôn này rồi.
Việc ông ta làm đã vượt ngoài phạm vi diễn kịch, dù lần này vẫn là diễn kịch đi chăng nữa thì đã để lại ám ảnh tâm lý cực sâu cho Từ Kính Nghiêm, hậu quả không khắc phục được.
Chỉ là tới giờ Vân Sơ còn chưa hiểu, Lý Tích vì sao lại khẳng định Từ Kính Nghiệp sẽ hại cả gia tộc.
Mặc dù Vân Sơ biết trên lịch sử Từ Kính Nghiệp đúng là đã làm được, nhưng mà Lý Tích sao lại biết?
Hơn nữa ông ta lại còn biết trước rất nhiều năm, nếu tính cả cái lần đầu tiên đi săn phóng hỏa đột núi thì lần này dung túng hắn đi Thổ Cốc Hồn được tính là lần mưu sát thứ hai rồi.
Nếu ông ta thực sự biết rõ Từ Kính Nghiệp sẽ mang lại tai họa cho gia tộc, ông ta có thể hạ độc, mưu sát, thậm chí trắng trợn đánh chết. Với Lý Tích mà nói, đều là chuyện rất dễ dàng.
Vì sao lại phải tốn công sức như vậy?
Khi Từ Kính Nghiệp được tắm rửa sạch sẽ sửa sang lại râu tóc khiêng lên thì đã là chuyện một canh giờ sau rồi.
Bây giờ Từ Kính Nghiệp từ mặt mang sắc đỏ của cao nguyên, toàn thân đen như bán than, miễn cưỡng khôi phục được một hai phần quý công tử.
Đương nhiên quý khí này nhờ áo tắm đặc chế của Nhà tắm lớn chứ chẳng phải từ bản thân hắn.
Từ Kính Nghiệp thấy Vân Sơ chuẩn bị cơm nước cho mình, mắt sáng lên như mắt sói, có điều vẫn rất quy củ, từ tư thế ngồi tới cách ăn, trình tự gắp món ăn đều hoàn mỹ.
Chỉ có tốc độ uống rượu hơi nhanh.
Lang trung của nhà thuốc bình chuẩn trong phường thì thầm với Vân Sơ vài câu rồi khom lưng lùi ra.
Vân Sơ nhìn Từ Kính Nghiệm đang uống rượu nếp, nói:" Mười sáu vết thương sau lưng, nói cách khác, đa số thời gian là ngươi chạy."
Từ Kinh Nghiệp gật đầu:" Đúng thế, chạy, chạy mải miết, chỉ cần mở mắt ra là chạy, gặp mục dân giết mục dân, gặp thương cổ giết thương cổ, cướp đoạt mọi thứ có thể cướp, có thể ăn."
"Ta chẳng nhớ thời gian đó đã làm chết bao nhiêu tuấn mã, giết bao người, chỉ biết nếu dừng ở đâu quá nửa ngày, tinh kỵ của Luận Khâm Lăng sẽ xuất hiện trong tầm mắt của ta."
"Có mấy lần ta nghĩ là chết chắc rồi, nhưng đám tinh kỵ đó lại tha cho bọn ta một con đường sống."
"Người cầm quân thực sự là Đàm thúc, ông ấy năm xưa là thân vệ của Anh công, tác chiến cả đời, kinh nghiệm phong phú, ta không thể so được, nhưng dù có là Đàm thúc cũng chẳng có cách nào đánh bại Luận Khâm Lăng."
"Về sau Đàm thúc nói với ta, Luận Khâm Lăng đừng nhìn chỉ có 200 tinh kỵ, thực chất luôn luân phiên, bọn chúng lấy bọn ta ra làm đối tượng luyện binh, thời gian tác chiến càng lâu, chúng càng hiểu cách đánh của quân đội Đại Đường."
"Sau đó Đàm thúc thay cho ta bộ trang phục rách nát của Thổ Cốc Hồn, dẫn số người còn lại tử chiến cho ta thời gian chạy trốn."
"Dù là thế ta vẫn bị truy đuổi được, trúng rất nhiều tên, rơi xuống đầm lầy, chúng nghĩ ta chết rồi, nên bỏ đi. Rồi ta được một mục dân Thổ Phồn cứu ..."
Nói tới đó mắt hắn đỏ ngầu, rống lên với Vân Sơ:" Ta giết hắn, ăn thịt khô của hắn, bán ngựa của hắn, từng bước đi về Trường An."
"Vân Sơ, đó là chân tướng ngươi muốn biết, ngươi hài lòng rồi chứ."
"Khả năng giống như tổ phụ ta nói, ta sinh ra là thứ đại họa, ai tốt với ta sẽ gặp phải tai ương ngợp trời."
“Không phải ngươi sinh ra đã là thứ tai họa, chẳng có ai là như thế hết, mà chính hành vi, việc làm thiếu suy nghĩ của ngươi của ngươi gây ra chuyện đó.” Vân Sơ đã biết ngọn nguồn rồi, không cần ở lại đây thêm nữa:” Yên tâm ở lại dưỡng thương đi, ta sẽ bố trí nơi ăn ở cho ngươi, chuyện khác để vết thương lành rồi tính.”