Con ngựa mận chín đã lâu rồi chưa về nhà, xem chừng còn sốt ruột hơn cả Vân Sơ nữa, phóng nhanh trên đường phố vắng vẻ, khi đi qua phường Vĩnh Ninh, Vân Sơ nhìn thấy một đại hán râu xồm.
Người này cực kỳ nhếch nhác, có vẻ lâu lắm rồi không tắm rửa, trời nóng như thiêu như đốt, hắn vẫn mặc cái áo da rách rưới, hôi thối tới mức ngay cả ruồi muỗi tựa hồ cũng né tránh hắn.
Đại hán thấy Vân Sơ thì sững người rồi thoáng qua vẻ mừng rỡ, định gọi nhưng Vân Sơ chẳng hề dừng lại, con ngựa phóng nhanh qua bên cạnh hắn, chẳng quay đầu.
Cánh tay đã giơ lên của đại hán cứng đờ trên không, nhìn Vân Sơ đi xa, cúi đầu lê cái chân bị thương, từng bước tiến về phía trước dưới cái nóng như đổ lửa, bi thương khó diễn tả thành lời.
Ở nhà có vẻ không có chuyện gì cả, hai lão binh trông cửa vẫn uể oải như thế, chưa kịp đứng lên chào thì con ngựa đã chạy ra rồi. Vân Sơ nhảy xuống ngựa, vỗ mông nó một cái để nó háo hức chạy về chuồng, vừa mới đi qua cửa hậu viện thì thấy Vân Na đầu gài đầy đồ trang sức đang õng ẹo đi qua đi lại, bật cười nói:" Đừng lấy trang sức của tẩu tử muội ra chơi, rồi thiệt thòi chỉ là của muội thôi."
Vân Na vuốt nhẹ kim bộ diêu trên đầu, vênh mặt lên:" Của muội đấy, muội chơi đoán quyền giành được, tẩu tử làm gì được muội."
Nha đầu ngây thơ, Vân Sơ cười nhạt một tiếng, không kịp nói gì thêm, xoa đầu muội tử một cái vội vã tới phòng ngủ.
Thấy bà bầu nhà mình vẫn ngồi trên giường gấm ăn hạnh chua ê răng, Vân Sơ bất giác ứa nước miếng:" Sao, đi khoe khoang có thích không?"
Ngu Tu Dung thở dài:" Chỉ được một nửa thì gặp chuyện hoàng đế bị ám sát, thế là phần sau lòng người hoảng loạn chẳng ai chú ý nữa."
Vân Sơ tới bên giường, vén y phục lão bàn, thấy con mình vẫn yên ổn ở trong bụng mẹ, nói nhỏ:" Từ Kính Nghiệp về rồi."
"Phu quân muốn đi gặp hắn à?"
"Ừ!"
Đây cũng là điều Vân Sơ không ngờ tới, Từ Kính Nghiệp có thể thoát khỏi sự bao vây của Luận Khâm Lăng sống sót trở về.
Vừa rồi nhìn thấy hắn, Vân Sơ còn tưởng là nhìn nhầm, có điều giờ không phải lúc gặp hắn.
Tên này giờ là thứ phiền toái lớn, trong mắt Vân Sơ, đây là phiền toái của Lý Tích, không phải của mình, ít nhất đợi hắn gặp Lý Tích đã rồi tính sau.
Ngu Tu Dung nghe Vân Sơ thuật lợi chuyện thì cau mày:" Chàng nói hắn thảm lắm à?"
Vân Sơ gật đầu:" Cực thảm."
"Thế thì không đúng rồi." Ngu Tu Dung không ăn nữa:" Nghe nói mục trường của Anh công ở một dải Cam Châu tới mấy vạn mẫu. Còn có rất nhiều bộ khúc dẫn theo gia quyến tới có truân điền."
"Nếu Từ Kính Nghiệp từ Thổ Cốc Hồn về, đi qua Cam Châu, dù hắn bị trục xuất khỏi nhà, nhưng vẫn là trưởng tôn, dựa vào tình nghĩa trước kia, quyết không thể để Từ Kính Nghiệp thảm hại như thế xuất hiện trước mặt người khác. Làm vậy ảnh hưởng tới thể diện của Anh công."
"Cho nên chỗ Anh công nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi, phu nhân nên tới chỗ Anh công trước xem thế nào, nếu không hai bên suy qua đoán lại dễ sinh hiểu lầm lắm."
Vân Sơ thấy lão bà suy nghĩ giống mình, rửa mặt xong bảo Lưu Nghĩa an bài người tìm Từ Kính Nghiệp, theo dõi hắn.
Thế là Vân Sơ về nhà chưa lâu lại tới phủ Lý Tích.
"Chủ nhân nhà tiểu nhân không gặp khách."
Quản gia Lý gia trước kia gặp Vân Sơ cười tươi như hoa, hôm nay thì mặt khó đăm đăm, đúng là có chuyện rồi.
Vân Sơ kiên trì nói:" Xin quản gia bẩm báo Anh công, nói Vân mỗ có chuyện muốn thương lượng."
Viên quản gia tỏ vẻ khó xử, kéo y sang một bên cửa, nói nhỏ:" Không phải cái mặt chó của tiểu nhân thay đổi nhanh, mà chính chủ nhân điểm danh nói, Vân huyện lệnh tới thì ném ra ngoài. Hay là ngài đợi chủ nhân nguôi giận xem."
Nguôi giận gì, Vân Sơ thoáng cái là hiểu ngay đâu làm gì đắc tội với ông ta, lòng thấy ghê tởm Lý Tích, ông ta là thứ máu lạnh vô tình, nhưng muốn Vân Sơ có tình có nghĩa với Từ Kính Nghiệp nên mới bày ra cái trò này.
Khi Vân Sơ gặp được Từ Kính Nghiệp thì hẳn đang ngồi dưới một bức tường phường, phanh ngực ra để lộ vết thương ngang dọc.
Một quý công tử cẩm y ngọc thực ngày nào, giờ đây phơi mình dưới ánh nắng, ngồi giữa đường chẳng khác gì ăn mày.
Trên ngực hắn có một vết thương do trúng tên để lại, giờ vẫn còn chảy mủ, dựa vào bước chân tập tễnh khi nãy của hắn, dứt khoát ở chân hắn còn có thương thế nặng hơn.
Khi cái bóng của Vân Sơ che đi ánh nắng, Từ Kính Nghiệp he hé mắt ra, giọng hời hợt:" Vị lang quân tốt bụng muốn bố thí cho mỗ một miếng ăn sao?"
Vân Sơ gật đầu:" Ta mời ngươi đi tắm trước thì hơn."
Từ Kính Nghiệp lấy từ trong lòng ra một tấm đồng bài đưa Vân Sơ:" Trên người mỗ chỉ có thứ này đáng giá vài đồng."
Vân Sơ nhận lấy đồng bài, trên khắc một đóa mẫu đơn diễm lệ, cùng hàng chữ "Trường An mẫu đơn khai, bách hoa vô nhan sắc."
Lật lại phía sau có bốn chữ "Tử tự kính nghiệp."
"Trước kia cái này đáng giá lắm, bất kể khi nào ở đâu, chỉ cần ta lấy ra, phú quy vinh hoa sẽ tới bên ta. Lần này thì khác, ta lấy ra bị người ta đuổi như ăn mày. Ta về nơi ta coi là nhà, bị tên bị ta coi là đá kê chân lên ngựa, giờ xua đuổi ta tránh thật xa."
"Ta nói, ta là Kính Nghiệp, chúng nói, Kính Nghiệp chết rồi, trên tộc phổ xóa hai chữ này rồi, giờ ta chẳng còn gì nữa, ngươi còn muốn mời ta tắm rửa nữa không?" Từ Kính Nghiệp cay đắng nói:
Vân Sơ ném đồng bài lại:" Ta thích sạch, đi tắm ngay thôi."
Từ Kính Nghiệp lại lần nữa ném đồng bài cho Vân Sơ:" Dù sao cũng bằng đồng, đổi được mấy cái bánh đấy."
"Vậy sao ngươi không lấy mà đổi?"
"Ta cho rằng nó là thứ quan trọng hơn mạng của ta, dù biết giờ nó chẳng là gì cũng không nỡ đổi bánh ăn, dù sao bánh ăn rồi là hết."
Vân Sơ lười nghe hắn lải nhải, đỡ hắn lên lưng ngựa dẫn về phường Tấn Xương.
Con ngựa mận chén rất ghét người này, thi thoảng nó lại lắc người, muốn làm người này ngã xuống, không ngờ hắn vẫn ngồi yên. Bất kể nó giở trò gì cũng chỉ uổng công vô ích.
Do trời nóng, số người ra đường chẳng nhiều, dù thế vẫn rất nhiều người đứng lại hiếu kỳ nhìn một tên ăn mày ngồi trên lưng tuấn mã, do một người trẻ tuổi y phục hoa lệ dắt ngựa đi, xì xầm bán tán với nhau.
"Nếu ta quay lại Thổ Phồn lần nữa, ta sẽ đánh bại Luận Khâm Lăng." Từ Kính Nghiệp vẫn lải nhải:
"Rất nhiều người từng nghĩ thế." Vân Sơ chỉ nói đơn giản, kết quả thế nào đã rõ ràng:
"Vì ta ít quân."
"Luận Khâm Lăng có bao nhiêu quân."
Rất lâu sau Vân Sơ mới nghe thấy câu trả lời của Luận Khâm Lăng:" 200 tinh kỵ."
Vân Sơ gật gù:" Ta nghe Cửu Phì nói, khi ngươi đi dẫn theo 900 người, bị 200 người của người ta giết sạch rồi à?"
Từ Kính Nghiệp mặt mày vặn vẹo:" Gia tướng chết thay ta."
Vân Sơ khịt mũi:" Nhìn ngươi ăn mặc rách rưới là ta biết ngươi sống sót trở về thế nào rồi."