Vũ Mị ngồi một mình trong tẩm cung bao la trống không, gương mặt phủ băng sương, không nói một lời, đến khi thấy tấm rèm phía sau khẽ lay động mới hỏi:" Sao rồi?"
Một cung nhân già đi ra: "Bẩm hoàng hậu, thích khách sau khi bị gấu lớn đè lên đã nuốt thuốc độc chết rồi. Thích khách Tương Ngọc Nhân, bình thường không qua lại với ai, lục soát nơi ở của hắn, không có phát hiện gì. Hiện đang tra người qua lại với hắn, đã bắt mười bốn kẻ liên quan tới hắn."
"Giải quyết nhanh gọn đi, bệ hạ không muốn chuyện này kéo dài." Vũ Mị lại hỏi:" Hôm nay có bao kẻ không tới, mang danh sách ra đây cho bản cung xem."
"Bẩm hoàng hậu, quan viên trên ngũ phẩm có ba chín người không tới, ân ngộ cho quan viên lục phẩm có ba một người không tới."
Cung nhân lấy từ trong ống tay áo ra hai tờ giấy viết chi chít những cái tên, lại vào trong rèm láy ra hai chồng tấu sớ dày:" Bẩm hoàng hậu, đây là tấu thỉnh tội của quan viên không tới."
Lý Trị tới thiên điện, không ít thái y cung nhân lo lắng bên ngoài, không phải vì con gấu này được hoàng đế yêu quý mà nó còn được lòng gần như tất cả người trong cung. Thấy hoàng đế tới, đám đông vội vàng thi lễ lui ra, Lý Trị không trách đi vào phòng, con gấu lớn nằm trên ván gỗ ngủ say tít, còn chảy nước dãi đầy tấm ván.
Càng tiếp xúc lâu, Lý Trị càng yêu thích con gấu này, nhìn nó thể hình to lớn, răng nhọn móng sắc thế chứ, với hắn nó đơn thuần như đứa trẻ con.
Chỉ cần cho nó ăn, nó để muốn làm gì thì làm, không bất mãn, không ác ý, chỉ mong một ngày ba bữa thôi.
Đi tới nắm lấy cái tên lông xù của n ó, không thấy nó có chút phản ứng gì, nói với Phó Cửu Đình ngồi trông coi bên cạnh:" Thường ngày chỉ cần trẫm nắm tai nó, bất kể là nó ngủ say ra sao đều lập tức tỉnh dậy quấn lấy trẫm, bây giờ nằm y thế này, có phải nó bị thương nặng lắm không?"
Phó Cửu Đỉnh thi lễ:" Bẩm bệ hạ, gấu lớn bị đâm với nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng kiếm có độc rắn, nên nó tự động ngủ say, dựa vào thân thể cường tráng chống lại độc rắn. Đây là bản năng của dã thú, tỉnh lại sẽ không sao."
"Thần đã cắt vết thương, lấy ra rất nhiều máu độc, đoán chừng nó sẽ ngủ một hai ngày."
Lý Trị vỗ đầu con gấu:" Phải vượt qua nhé, thế gian này chỉ có ngươi là trẫm còn thấy tạm được thôi.
Khi Ngu Tu Dung và Vân Na chơi đoán số để quyết định miếng thịt viên cuối cùng thì một đội cung nhân, được một cung nhân có tuổi dẫn đầu, bê rất nhiều khay gỗ phủ lụa vào thái y thự.
Đợi đám người này đi, hai cô tẩu lại bắt đầu chơi đoán số, vừa rồi miếng thịt băm bị Vân Na thừa cơ ăn mất, giờ họ quyết định quyền sở hữu của lụa là, trân châu, trang sức mà Vũ Mị thưởng.
…………. ………….
Nhìn những đóa hoa bông từ màu trắng đã dần dần chuyển máu, có xu hướng thành màu đỏ chứ không trắng muốt nữa, Lưu Nhân Quỹ và Vân Sơ quyết định về nhà.
Bông mọc rất tốt, được mùa ở ngay trước mắt rồi.
Bọn họ vào thành vừa vặn gặp xa giá của hoàng đế tới cung Cửu Thành, cổng thành bị đội ngũ hộ giá đông nghịt lấp kín.
Nửa ngày sau họ mới được qua.
Hai người đều là quan viên gương mẫu một lòng vì nước, đều có tiết tháo qua nhà mà không về, cho nên họ không về nhà, mà ai nấy tới thẳng nha môn của mình.
Vân Sơ không có mặt, quan giải của y bị Ôn Nhu chiếm lĩnh, mà Ôn Nhu bất kể là đi tới đâu đều bị đống văn thư nhấn chìm.
Thời tiết vẫn chẳng khá hơn, Vân Sơ vừa rồi phải đứng ngoài trời đợi nửa ngày, khát khô cả cổ, cầm luôn ấm trà của Ôn Nhu tu sạch:" Gần đây có tin tức gì đáng kể không?"
Ôn Nhu chẳng ngẩng đầu lên:" Chúng ta có tân hoàng hậu, tính không?"
"Không."
"Vậy con gấu lớn biết cứu giá, ngươi biết không?"
Vân Sơ bật cười, y còn lạ gì con gấu đó chứ, chính y bắt về cho Lý Hoằng, làm thằng bé đó được tiếng tay không bắt gấu. Thông tin khác trong đó như hoàng đế bị ám sát thì y chẳng quan tâm, làm hoàng đế mà không bị ám sát mới là thất bại, hứng thú hỏi:" Con gấu đó làm gì mà được tiếng cứu giá thế?"
Ôn Nhu nghe ra giọng điệu mỉa mai của y:" Lần này thì ngươi sai rồi, nó cứu giá thực sự đấy, trước mặt bao người chặn cho hoàng đế một dao, ngủ ba ngày mới tỉnh. Sau đó hoàng đế hạ chỉ, nói gấu khoang là thú lành, từ nay về sau không ai được bắt, giết gấu khoang."
Vậy là thứ gấu ngốc đã thành quốc bảo rồi à? Vân Sơ ngỡ ngàng, không biết nói thế nào về chuyện này nữa, y vẫn giữ một phần hoài nghi ở chuyện này:" Được, coi như là tính một chuyện, gì nữa."
"Hoàng hậu Vương thị, Thục phi Tiêu thị vì dùng thuật trấn yểm, hạ độc trong đại nội đã tự tận. Thân quyến của họ bị đày đi Lĩnh Nam, không được ân xá."
"Sau đó hoàng đế hạ chỉ, vì chúc mừng Đại Đường có một vị hoàng hậu hiền đức, đại xá thiên hạ. Trừ ba tội đại ác ra thì đều được ân xá. Cho nên nhà lao thiên hạ đều đã trống không, có người dâng tấu xưng tụng hoàng hậu nhân đức, có phong thái mẫu nghi thiên hạ." Ôn Nhu thuộc phe chống Vũ Mị, nên hắn nói những lời này bằng giọng điệu chẳng hay ho gì:
"Người dâng tấu đầu tiên là Kỷ vương Lý Thận."
Vân Sơ liếm môi, tên đó ngày càng vô sỉ rồi:" Trường Tôn Vô Kỵ có tham gia đại điển không?"
"Không!"
"Cũng phải, ông ta muốn tham gia cũng chẳng được, người ta sẽ chỉ trích ông ta hành động bất nhất."
Ôn Nhu từ sau đống văn thư đứng lên, hơi giật mình nhìn Vân Sơ phơi nắng tới đen xì xì:" Có hai quan viên không tham gia đại điển gặp xui xẻo rồi, một thì dẫn cả nhà tới Ngọc Môn Quan trấn thủ Tây Vực, một thì tới Ái Châu giáo hóa man nhân."
"Trường Tôn Vô Kỵ tại Bá Kiều còn làm thơ tiễn biệt, tình thâm nghĩa trọng, bi thương tuyệt luân."
Vân Sơ pha thêm nước vào trà:" Này, ngươi cười nhạo người ta không hay đâu, thực ra ta đâu thấy Trường Tôn Vô Kỵ làm gì hại cho Đại Đường."
"Rắm thối, ngươi nghĩ ông ta cầu quan chức cho tử tôn, cầu tiền tài cho tộc nhân là chứng tỏ ông ta thẳng thắn vô tư à? Cái trò đó ngươi ta chơi cả nghìn năm nay rồi. Nhớ Vương Tiễn phá Sở, cần sáu thành binh lực của Đại Tần, sợ Tần vương không yên tâm cũng chơi trò đó."
"Về sau hậu nhân thấy trò này hữu dụng, bất kể là trung thần hay gian thân đều chơi trò đó. Nên biết hoàng đế của chúng ta cũng là nhân vật học rộng tài cao."
Vân Sơ cảm thán:" Xem ra học nhiều sẽ thành kẻ xấu, nên ta không đọc sách nữa."
Ôn Nhu cười to:" Ngươi đã đủ xấu xa rồi, đọc sách chỉ làm ảnh hưởng tới mức độ xấu xa của ngươi thôi."
Vân Sơ cũng cười:" Được rồi, ta ghé qua huyện nha để thể hiện mình một lòng vì chuyện công vì nước thôi, biểu diễn xong rồi, ta phải về xem bà bầu nhà mình. Bà nương ấy sắp sinh rồi, bây giờ đỏng đảnh lắm."
Khi Vân Sơ ra ngoài chợt nghe Ôn Nhu ở phía sau nói:" Kỷ vương Lý Thận gần đây không bình thường, bảo Vân Na tránh xa chút."
Vân Sơ vừa bước một chân qua ngưỡng cửa liền rụt về, cảnh giác hỏi:" Ngươi nghi Lý Thận chuyện gì?"
"Không có chứng cứ gì cả, nhưng ta nghi hắn làm." Ôn Nhu chỉ nói một câu lấp lửng như vậy rồi ngồi xuống bàn, bị đống văn thư che kín diện mạo:
(*) Đoạn này dịch hơi cực, Lão Kiết lúc đó già còn thích đua với đám trẻ, ngày chơi vạn chữ, hậu quả là lỗi chính tả tùm lum hết, chất lượng cũng không đảm bảo, bị độc giả kêu trời. Sau lão phải giảm chương đi, dần lấy lại phong độ.