Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 423 - Q2 - Chương 204: Không Công Gì Cao Hơn Công Cứu Giá. (1)

Q2 - Chương 204: Không công gì cao hơn công cứu giá. (1) Q2 - Chương 204: Không công gì cao hơn công cứu giá. (1)

Nữ nhân trời sinh sống vì cảm giác nghi thức.

Khi Ngu Tu Dung bị đại điển phong hậu hoành tráng, trang nghiêm, long trọng làm kích động tới nước mắt giàn dụa thì con gấu lớn dùng thân thể to béo của mình chặn cho Lý Trị một kiếm đâm vào hắn.

Còn dùng cái mông mỡ màng của mình đè lên thích khách, không cho hắn chạy.

Đại điển vừa mới kết thúc, Lý Trị và hoàng hậu đi quanh tiếp nhận bách quan triều bái, thì đột nhiên một viên hoạn quan chịu trách nhiệm duy trì trật tự rút ra một thanh đoản kiếm đâm Lý Trị.

Không ngờ con gấu lớn vốn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lý Trị gầm vang đứng bật dậy, chắn trước mặt Lý Trị, đoản kiếm không kịp đổi hướng đâm thẳng vào nó.

Vai bị đau, con gấu vả tên hoạn quan ngã gục, nện mông lên mặt tên hoạn quan, há to mồm kêu đau với Lý Trị hết sức đáng thương.

Thực ra dù không có con gấu, tên võ sĩ cao to không kém gì nó theo sau Lý Trị đã cảnh giác rồi, hắn đã rút đao ra, chỉ cần tên hoạn quan tới gần thêm một bước sẽ chém đứt tay.

Đáng tiếc, công cứu giá của hắn bị một con gấu trúc cướp mất.

Hoàng đế bị ám sát ngay giữa thanh thiên bạch nhật, tất cả chấn kinh, những tiếng la hét hãi hùng vang lên khắp nơi, khung cảnh sắp đại loạn bị quan viên có mặt ở đó không chế ngay, những người mang theo kiếm nghi lễ đã rút kiếm khỏi vỏ.

Quan viên tàn bạo hơn rống:" Ở nguyên tại chỗ, kẻ nhúc nhích giết."

Lý Trị tỏ ra hết sức bình tĩnh, dùng ánh mắt âm u nhìn quanh một lượt, sau đó thương xót vuốt ve đầu con gấu đang kêu ư ử, đích thân kiểm tra vết thương cho nó.

Vũ Mị cũng đứng bên chờ đợi, vẫn lạnh lùng uy nghi như vậy, nét mặt chẳng thay đổi.

May mà cái thứ này da dày thịt béo, đoản kiếm đâm vào được một tấc, chảy ra chút máu đa ngưng rồi, nhưng máu rất hồng, rất quái dị.

Lý Trị đưa tay một cái, có hoạn quan hiến lên một củ măng tươi, hắn bóc vỏ cho vào mồm con gấu, vỗ vỗ đầu nó an ủi, nói:" Tiếp tục."

Còn về phần tên hoạn quan dưới mông gấu thì hắn chẳng thèm nhìn một cái.

Trống nhạc lại tấu vang, Lý Trị nắm tay Vũ Mị đi về phía trước.

Con gấu có cái ăn không đi theo Lý Trị nữa, một đám thái y xúm quanh nó xem xét vết thương.

Phó Cửu Đỉnh thì đi tìm cung vệ hỏi lấy hung khí, sau đó đưa lên múi ngửi, nói ngay:" Có độc, độc rắn."

Nỏi rối nhặt cái phất trần gãy của tên hoạn quan, dựng lên, liền có thứ chất lỏng dinh dính óng ánh chảy ra.

Con gấu lớn thoáng cái ăn hết măng, muốn đuổi theo Lý Trị, không ngờ đi được vài bước đã lảo đảo, dùng móng ôm lấy đầu ngã lăn ra đất, lăn liền mấy vòng.

Ngu Tu Dung rất lo cho con gấu, không biết nó có làm sao không? Phường Tấn Xương cũng có hai con gấu khoang như thế này, tính tình ôn hòa, ai ai cũng thích, giờ đã sắp thành gấu lớn.

Hi vọng nó không sao.

Đại điển phong hậu đã hoàn thành, tuy Lý Trị và Vũ Mị đều tỏ ra như không có gì xảy ra, nhưng người khác không thể, nên chẳng những không ít hoạt động sau đó bị lược bỏ mà tất cả quan viên và các nữ quyến đước đưa tới Hoàng Thành, không cho rời đi.

Trài ngược hoàn toàn với lúc tới, Hoàng Thành vẫ đông đúc như thế, nhưng bầu không khí yên ắng tới ngột ngạt, hiện nhà nào biết nhà đó, không ai dám nói chuyện với ai, sợ bị liên lụy.

Ngu Tu Dung một mình ra Hoàng Cung, không nhìn thấy vị cục trưởng cục cung môn đâu, hai tiểu hoàng môn hầu hạ nàng cũng không thấy nữa, càng chẳng nói tới chiếc xe ngựa nàng ngồi khi tới đây.

Vân Na chưa tới, mà nghi lễ kéo dài, Ngu Tu Dung vừa đói vừa mệt.

Nàng chẳng lo lắng hay oán giận gì, cứ dựa theo ký ức của mình, Ngu Tu Dung vác cái bụng lớn từng bước tới thái y thự, định nghỉ ngơi ở quan giải của trượng phu.

Nửa đường thì Vân Na vội vã tìm tới, nói có thể dẫn nàng theo Huyền Trang đại sư rời Hoàng Thành.

Ngu Tu Dung không đi, muốn dùng đặc quyền cũng phải xem thời điểm, lúc này dù thế nào cũng phải đợi quan gia nghiệm chứng xong xuôi mới nên rời Hoàng Thành về nhà.

Cô tẩu hai người dìu nhau tới quan giải của Vân Sơ, Vân Na muốn giúp Ngu Tu Dung tháo bỏ búi tóc buổi sáng tết rắt chặt, nàng từ chối, chỉ cời hải ra nhò Vân Na bóp đôi đã phù lên.

"Có người muốn giết hoàng đế đấy." Vân Na nói hết sức kịch tính:

Ngu Tu Dung bĩu môi:" Ta còn nhìn thấy tận mắt cơ."

"Nhờ con gấu kia cứu hoàng đế."

"Cả nghìn người ở đó đều thấy."

Vân Na cắn môi tiết lộ: "Khuy Cơ đại sư còn nói lần này nhất định sẽ chết rất, rất nhiều người."

"Ồ, chuyện này ta không biết, nói mau."

"Khuy Cơ đại sư nói, kẻ chủ mưu vụ hành thích lần này căn bản không hi vọng thành công, chỉ muốn lợi dụng nghi lễ long trọng được tất cả mọi người chú ý này gây ra một vụ ám sát thôi. Mục đích là để thiên hạ biết hoàng đế bất nhân nên mới có người muốn giết."

Ngu Tu Dung buông tiếng thở dài:" Chúng sinh khổ."

Vân Na đổi chân để bóp, lẩm bẩm:" Tẩu thì khổ gì, muội nhìn thấy hết rồi, người che nắng, người cầm nước, lại còn có ghế lại ngồi. Muội mới khổ đây này, từ sáng tới giờ đứng suốt, đến giờ chưa được nghỉ chút nào."

Ngu Tu Dung xỉa tay vào trán Vân Na:" Bây giờ ta đói lắm, muội bảo có khổ không?"

Vân Na tức dùng sức nhéo mạnh đùi Ngu Tu Dung một cái, hậm hực cầm hộp tức tối đi lấy thức ăn.

………… ………….

"Không tra, quên chuyện này đi."

Đó là mệnh lệnh Lý Trị suy nghĩ rất lâu mới đưa ra.

Rõ ràng Lý Trị không muốn chuyện bị ám sát trong cung lan khắp thiên hạ, thành đề tài bàn tán của người ta.

"Để thần thiếp tra."

Đây là lần đầu tiên sau khi thành hoàng hậu, Vũ Mị quang minh chính đại nhận việc từ tay Lý Trị:

Lý Trị thở dài:" Vương thị, Tiêu thị đều mất rồi, đầy gia quyến của họ đi Lĩnh Nam đi."

Vũ Mị thở dài theo:" Vốn là cung phi đường hoàng, vậy mà kẻ thì dùng thuật trấn yếm, kẻ thù dùng độc, chết rồi còn muốn mưu sát bệ hạ."

Lý Trị trầm mặc một hồi nói:" Cứ làm theo lời của trẫm đi, mau mau chấm dứt chuyện phiền phức này. Hoàng hậu, giờ nàng thống lĩnh lục cung, nàng nhớ, đừng để loại chuyện này xảy ra lần nào nữa. Nếu không trẫm nổi giận, bản thân trẫm cũng không biết sẽ làm gì đâu."

Nói xong hắn rời tẩm cung hoàng hậu, đi tới thiên điện, con gấu lớn vẫn còn hôn mê, không biết có qua được kiếp nạn này không.

Bình Luận (0)
Comment