Xe ngựa Vân gia dừng lại ở Hoàng Thành, cả Thôi nương tử và Tử Quyên đều ở lại bên ngoài, hai người rất lo cho Ngu Tu Dung. Nhưng Ngu Tu Dung thoải mái ôm cái bụng lớn của mình, thong thả đi vào Cung Thành, trên đầu nàng có phượng sai sáng loáng, có kim bộ diêu tua dài gần nửa thước, lụa buộc tóc còn có viên lam bảo thạch.
Tất cả đều sáng dập dờn dưới ánh mặt trời.
Váy màu xanh nhạt, phối hợp với một chiếc áo khoác nho nhỏ, một dải lụa cũng màu xanh nhật từ trên vai buông xuống, bay lất phất rất có tiên khí.
Thực sự khiến tất cả phụ nhân nhìn Ngu Tu Dung là cái bụng to tướng cùng khuôn mặt chẳng son phấn vẫn xinh đẹp tự nhiên.
Lại nhìn nàng vì mang thai mà bước đi kiểu lục thân bất nhận, chẳng nhường nhịn ai, dù là nữ nhân hà khắc nhất cũng hâm mộ từ tận đáy lòng.
Rõ ràng đây là nữ nhân có tất cả mới tự tin như vậy.
Quá đáng nhất là nữ tử này nhìn trang phục thì biết chỉ là đại lão bà của quan viên lục phẩm, nhưng từ lúc bước vào cửa cung, hoàng môn đã tiếp đãi vô cùng long trọng.
Cục trưởng cục cung môn càng phái ra hai tiểu hoàng môn hoạn quan theo Ngu Tu Dung, trong đó còn có một người mang theo ghế gấp của người Hồ.
Đã thế còn an bài Ngu Tu Dung vào quần thể quận phu nhân.
Quốc phu nhân thì còn có vài nữ nử xinh đẹp mê người, vì rất nhiều quốc phu nhân do Lý Trị phong.
Nhưng quần thể quận phu nhân thì xong đời rồi, phu nhân của bọn họ tuyệt đại đa số là ông già, bọn họ là nguyên phối thì làm sao mà trẻ trung được.
Nếu như là phu nhân tục huyền thì không có tư cách tham gia đại lễ nghi, vinh diệu này đã theo nguyên phối mà đi.
Cho nên khi Ngu Tu Dung trẻ trung xinh đẹp tới rợn người xuất hiện, dù nàng chẳng làm gì cả, chỉ thành thật bổn phận ngồi trên cái ghế gấp cũng lấn át tất cả các vị quận phu nhân.
Ngu thị cũng ở trong quần thể này, bà ta hận tới cắn muốn nát răng rồi, thân là nữ nhi của Ngu Thế Nam, nay trượng phu đã chết, có thể vào quần thể quận phu nhân đã là vinh diệu cuối cùng của bà ta.
Ngu Tu Dung chẳng qua là đứa cô nhi không cha mẹ bị bà ta coi thường, lại nghênh ngang xuất hiện chỗ này, đã thế còn có ghế Hồ để ngồi. Chưa hết, bên cạnh một tiểu hoàng môn giúp nàng cầm bình nước lớn, một hoàng môn khác giúp nàng dùng quạt bồ che nắng.
Phượng sai, kim bộ diêu, những món trang sức đại biểu cho địa vị sắp làm mắt Ngu thị nhức tới mù luôn. Thi thoảng Ngu Tu Dung nâng cổ tay trắng như ngọc lại thấp thoáng cái vòng ngọc tỏa ánh hào quang.
Bình nước tiểu hoàng môn nâng trong tay, nhìn là biết do thợ có tiếng Tây Vực làm ra, tạo hình cổ kính chưa nói, nắp bình làm bằng sừng tê nghe nói là trị bách độc, khiến các phụ nhân biết nhìn hàng tấm tấm tắc không thôi.
Thứ này hẳn là của vương tộc Tây Vực, phải đeo lên người danh tướng bách chiến dùng chứa rượu mạnh mới đúng, vậy mà thành đồ chứa nước của một phụ nhân tầm thường.
Làm Ngu thị ghen tỵ nhất là cái bụng to quá thể như muốn trêu tức người ta của Ngu Tu Dung, nhìn độ to của cái bụng, bà ta hoài nghi trong đó ít nhất phải có hai đứa bé.
Phụ nhân ở nơi này nào ai vừa đâu, một phụ nhân trung niên ở bên nói:" Ngu tỷ tỷ nếu muốn kiếm chuyện với ai thì ngàn vạn lần cũng đừng làm vào ngày hôm nay. Nếu không đừng trách muội muội khi đó chẳng nói giúp."
Ngu thị sực tỉnh, phía trước là đài cao quấn lụa đỏ, thảm đỏ trải dài xa tít, bà ta biết, nếu gây náo loạn trong ngày hôm nay, đứng nói khó thoát chết, thậm chí còn gây họa cho cả nhà.
"Gia quyến một tên quan lục phẩm mà cũng bày vẽ ở đây, đúng là nực cười vô cùng." Ngu thị nói một câu chữa thẹn:
Trung niên phụ nhân hoàn toàn không quen biết Ngu Tu Dung, tò mò hỏi:" Quan lục phẩm ư?"
Ngu thị cười nhạt:" Một tên huyện lệnh mà thôi."
Trung niên phụ nhân càng nghi hoặc:" Gia quyến huyện lệnh sao ở đây được?"
Một vị phu nhân khác nãy giờ chướng mắt với bộ dạng hận không thể bóp chết người ta của Ngu thị, nói vào:" Trường An có hai vị huyện lệnh, ta đoán vị này không phải phu nhân của Trường An huyện huyện lệnh Lưu Nhân Quỹ, phải là phu nhân của Vạn Niên huyện huyện lệnh Vân Sơ rồi."
"Phu nhân của huyện lệnh chính đường mười tám tuổi, nổi đây chẳng phải quá."
Nói Lưu Nhân Quỹ là ai thì có khi còn có người không biết, nhưng nói tới Vân Sơ một lời ngàn vàng, không khiến bách tính phải bỏ đồng nào cũng có nhà ở tốt, thêm vào phướng Tấn Xương nay thành nơi phồn hoa nhất Trường An. Vậy thì không ai không biết.
Ý sớm thành nhân vật truyền kỳ ở Trường An rồi.
Phụ nhân của các đại gia tộc, nhất là thê tử của quan viên đó, thực ra chính là người nắm kinh tế của cả gia tộc.
Đừng thấy nam nhân trong nhà quan chức cao, luận tới nuôi gia đình, không phải dựa vào chút bổng lộc mà làm được. Nhà ai mà không có cả trăm miệng ăn trong nhà, không làm chút chuyện kinh doanh, chẳng lẽ khâu miệng lại, không ăn cơm nữa?
Mà đã làm ăn trong thành này, có thể vòng qua hai vị huyện lệnh sao?
Thế là một đám phụ nhân thấy điển lễ chưa bắt đầu liền xúm quanh Ngu Tu Dung lấy lòng, làm Ngu thị suýt vặn đứt cả khăn tay.
Ngu Tu Dung vốn cũng là đại gia khuê tú, ứng phó với trường hợp này có gia truyền nhất định, bên cạnh còn là Thôi nương tử xuất thân từ đại tộc lớn hơn, lâu đời hơn Ngu thị rất nhiều. Nàng đứng dậy muốn nhường ghế cho một phụ nhân tuổi cao ngồi, người ta nhất định ấn nàng xuống, ríu rít nói chuyện thường ngày.
Trong thời gian ngắn Ngu Tu Dung nhận được mười mấy lời mời tụ hội, đó là vì thấy nàng sắp sinh người ta kiềm chế bớt, nếu không chẳng biết là còn bao nhiêu nữa.
Tiếng trống vang lên từng hồi, tất cả các phụ nhân mau chóng trở về vị trí của mình, chăm chú nhìn lễ quan trong trắng trên đài cao.
" Aaaa ..." Lễ quan tuy già lắm rồi, nhưng giọng rất lớn, dù là xa trăm bước cũng nghe thấy rõ ràng:
Đợi hiện trường yên tĩnh, lễ quan hướng lên trời hành lễ ba lần, mọi người làm theo. Lễ xong, ông ta cung kính châm ba nén hương lớn, cắm vào đỉnh đồng.
Đối diện với bách gian cùng gia quyến, lễ quan mở chiếu ra, hắng giọng đọc to.
"Nam hôn nữ giá là đạo lý tự nhiên của trời đất... Vũ thị là nhà công huân, tuyển nhập hậu đình, dự trọng tiêu vi, đức quang lan dịch. Trẫm tích tại trữ nhị, đặc hà tiên từ, thường đắc thị tòng, phất ly triêu tịch."
" .... hánh tình giám tất, mỗi thùy thưởng thán, toại dĩ vũ thị tứ liên, sự đồng chánh quân, khả lập vi hoàng hậu."
Ý chỉ vừa đọc xong, trống nhạc vang lừng, hoàng đế mặc cồn phục cùng Vũ Mị mặc đại y đỏ rực một trước một sau xuất hiện ở công cung.
Lý Trị bước đi hùng dũng, Vũ Mị theo sau từng bước, một con gấu lớn lẽo đẽo bám theo, mỗi bước chân đều làm đống thịt mỡ rung rinh như gợn sóng.