Mọi việc bắt đầu từ tên nhi tử bại gia Khâu Thần Tích của Khâu Thần Cung, phải làm tên này vướng vào lao tù mới có thể khiến Khâu Thần Tích từ đất phong Tần Châu chạy tới Trường An.
Ngày hôm đó, huyện úy Trương Giáp khi phá vụ án người Hồ bị giết, đột nhiên phát hiện chuyện này có liên quan tới Thiên Thủy quận công liền ngừng tiếp tục điều tra.
Huyện lệnh Vân Sơ được Trương Giáp báo lên, sau khi suy nghĩ rất lâu liền viết bái thiếp cho Thiên Thủy quận công, lời lẽ rất khách khí, ý tứ là chuẩn bị đích thân tới bái phỏng thế tử Khâu Thần Tích, hỏi xem hắn có liên quan tới chuyện này hay không?
Đây là chuyện nhỏ hết sức bình thường, trước kia cao môn đại hộ nếu có dính líu tới vụ án nào đó, huyện Vạn Niên cũng sẽ theo trình tự tới hỏi chuyện.
Chỉ cần có một lý do chấp nhận được, vì thể diện quốc triều, sự kiện đó sẽ coi như bỏ qua, huyện úy huyện Vạn Niên sẽ điều tra lại từ đầu, cuối cùng là mọi người cười ha hả kết thúc.
Lần này bái thiếp của Vân Sơ gửi tới nơi, rõ ràng bị Khâu Thần Tích không coi ra gì.
Đến ngày thứ ba, Vân Sơ mặc quan phục, mang thân phận huyện lệnh huyện Vạn Niên, đem toàn bộ nghi trượng của huyện tôn một huyện, phía trước có người cầm biển, gõ chiêng dọn đường, sau lưng có nha dịch cầm đao đi theo, hết sức long trọng cung kính tới phủ Thiên Thủy quận công, thu hút được khá nhiều bách tính ra xem, vài người cung kính thi lễ với Vân Sơ.
Nhà ở dải đường Vĩnh Hưng này đều là phú quý cả, quan dưới ngũ phẩm xấu hổ không dám khoe ở nơi này, nhưng có ai dám xem thường huyện lệnh chứ? Vậy mà không ngờ tên quản gia trước mặt bao người ném bái thiếp của Vân Sơ ra ngoài.
Còn nói phủ quận công không tiếp quan dưới ngũ phẩm.
Với người Đường mà nói, đây là đại sỉ nhục.
Với quân viên mà nói, đây là sự khinh miệt thuần túy.
Sau đó rất nhiều người nhìn thấy vị huyện tôn nho nhã tuấn tú, mặt như mở hiệu thuốc nhuộm, lúc đỏ lúc trắng, có vẻ cố gắng lắm mới nuốt được cục tức này xuống.
Vân huyện lệnh còn chắp tay nói với quản gia, tuy giọng nghiêm nghị hơn nhiều nhưng vẫn coi là khách khí, trình bày lần này tới là vì chuyện công, không phải vì chuyện tư, bất kể thế nào cũng phải gặp được thế tử của Thiên Thủy quận công.
Vậy mà tên quản gia chẳng biết lên cơn gì, chẳng những không nể mặt, còn bảo ngông nghênh bảo Vân Sơ dẫn đám chân đen dưới quyền cút xa một chút, nếu không chọc giận thế tử nhà ông ta, sẽ cho Vân Sơ vào chiếu ngục cả đời không trở mình được.
Vân Sơ thấy mình không có tư cách vào chiếu ngục, nhưng tên điêu nô này nói như thế, chứng tỏ Khâu Hành Cung có ý đồ mưu phản.
Khi tất cả mọi người dùng ánh mắt thương xót nhìn Vân Sơ, cảm thấy bi ai cho viên quan nhỏ thì Vân Sơ thình lình rút đao, vung đao như chớp chép đầu tên quản gia, dùng mũi đao xiên cái đầu đó, dẫn một đám nha dịch xông vào phủ quận công.
Người vây quanh thấy chuyện này ầm ĩ tới mức giết người, chẳng những không chạy mà còn reo hò vì hành động của Vân Sơ.
Chỉ có quản gia nhà đại hộ là lắc đầu liên tục, bọn họ chẳng hiểu nổi, phủ Thiên Thủy quận công vì sao lại đi sỉ nhục một quan viên địa phương vì việc công đưa bái thiếp tới bái phỏng.
Dù phủ Thiên Thủy quận công các ngươi có tôn quý tới mấy cũng chỉ là một bách tính dưới quyền huyện Vạn Niên thôi.
Sao lại hống hách tới độ ép một vị huyện lệnh tuổi trẻ nóng tính vào đường cùng?
Nếu hôm nay Vân Sơ mà không có bất kỳ hành động phản kích nào, chỉ ngày mai thôi, cái tiếng huyện lệnh hèn nhát truyền khắp nơi chưa nói, sau này đừng mong cơ cơ may bước vào cao môn đại viện nào.
Không chỉ như thế, ngự sử ngôn quan cũng sẽ đàn hặc vì huyện lệnh trẻ này, kết cục chờ đợi y tuyệt không đơn giản chỉ là bãi quan.
"Hà huynh, Lão Khâu của phủ Thiên Thủy quận công bị điên hay sao, không biết ăn nói cho tử tế à? Huyện lệnh người ta khách khí tới hỏi chuyện, nói rõ ràng là được rồi, thế này chẳng phải tự chuốc lấy phiền toái ư?" Dương Hùng nghĩ mãi không ra:
"Ài, Dương huynh không biết rồi, nghe nói tên thế tử không chân của Thiên Thủy quận công được hoàng hậu ủy thác trọng trách, đang tra một số chuyện trong cung. Người trong cung thời gian qua ai chẳng sợ vị này."
"Thế nên mới trở nên kiêu ngạo, đúng là tự tìm đường chết. Đám người chúng ta, nhìn thì có vẻ có chút thể diện đấy, nói cho cùng vẫn là gia nô, một gia nô đi sỉ nhục huyện lệnh chính ấn, không chết mới lạ." Hà huynh đệ tỏ ra từng trải nói:
"Hà huynh, Đại Đường chúng ta có thể nói là nhân tài đông đúc, vì sao lại tìm một vị thế tử quận công tra an?"
Hà huynh đệ không đáp mà nhìn đũng quần Dương Hùng.
Dương Hùng lập tức tỉnh ngộ, gật gù liên hồi, bệ hạ và hoàng hậu đi tránh nắng rồi, ai cho một nam nhân bình thường vào hậu cung tra án chứ.
Cho dù Vân Sơ xiên cái đầu nhỏ máu vào phủ Thiên Thủy quận công, y cũng phải thầm cảm thán cho vận khí của mình.
Làm sao có thể ngờ tên quản gia ngu xuẩn cho mình cơ hội tốt như thế chứ.
Đợi lại dụng cái đầu này xong, nhất định phải nhớ để ngỗ tác khâu vào, coi như cảm tạ.
Bây giờ Vân Sơ bắt đầu hi vọng, đám lão tặc từ chiến trường về trong phủ ngàn vạn lần đừng nín nhịn, cả đám lao lên mà tấn công y.
Có thế y mới thuận lợi gán tội danh tạo phản lên đầu Khâu Hành Cung, tiếp đó có thêm không gian hành động cho Địch Nhân Kiệt đang tạm thời đảm nhận đại lý tự thừa.
Cầu được ước thấy, Vân Sơ vừa mới đi vào liền bị đám bộ khúc trông nhà ùn un kéo tới bao vây, kẻ nào kẻ nấy đằng đằng sát khi.
Vân Sơ lòng mừng rơn, bề ngoài đường hoàng nói:" Bỏ vũ khí trong tay xuống, nếu không coi như tội mưu phản, chém tại chỗ."
Tên thủ lĩnh võ sĩ nhìn cái đầu lâu trên mũi đao của Vân Sơ, hùng hổ chất vấn:" Quản gia trong phủ vì sao lại bị chặt đầu?"
Vân Sơ gằn giọng nhả ra hai chữ: "Đáng chết!"
Tên thủ lĩnh mặt âm trầm đe dọa: "Đây kinh sư trọng địa, không phải là nơi sơn cùng thủy tận, ngươi ngang ngược giết chết lương dân, không sợ công gia nhà ta về hỏi tội sao?"
Vân Sơ không muốn tốn nước bọt, hô lần nữa:" Bỏ vũ khí trong tay xuống, nếu không chém tại chỗ."