Đám võ sĩ sau lưng tên thủ lĩnh kích động, nếu để cho người ta thản nhiên vào nhà giết người thế này mà lạnh lặn rời đi, gia chủ còn cần bọn chúng làm gì nữa? Lúc này chỉ đợi lệnh là xông lên băm tên quan nhỏ xíu kia thành mảnh vụn. Thế nhưng tên thủ lĩnh tuy giận nhưng chưa mất khôn, lùi lại hô:" Đừng trúng kế, nghe ta buông vũ khí, công gia về ắt phân xử cho ..."
Lời chưa dứt thì một nha dịch bên cạnh Trương Giáp kêu thảm ngã xuống.
Tất cả quay đầu chỉ thấy vai nha dịch kia máu tuôn như suối, tên bộ khúc phía đối diện đao vẫn dính máu, tên thủ lĩnh kinh sợ quát:" Mau buông ..."
“Phản rồi! Phản rồi! Xông lên!” Vân Sơ không để hắn nói hết, hất đầu người đi, ánh đao sáng loáng cắt qua yết hầu tên thủ lĩnh, ra đao cực nhanh, cực ác độc:
Tên thủ lĩnh là người kinh nghiệm trận mạc, ở loại tình huống này, tay chân luôn nhanh hơn đầu óc, đao dồn sức chém từ dưới lên.
Keng!
Hai thanh đao toàn lực va chạm, Vân Sơ cười lớn, dồn sức ấn đao đối phương xuống, hai đao cọ xát, phát ra tiếng rít sởn gai ốc. Đồng thời Vân Sơ húc về phía trước, lấy vai xô mạnh vào ngực tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh như bị điện giật, liên tục lùi về, Vân Sơ bám sát như hình với bóng, tay phải dùng đao, bên trái liên tục quyền, khuỷu tay, đầu khối, cứ nhè ngực tên thủ lĩnh mà đánh.
Tuy trúng đòn liên tiếp, miệng trào máu tươi, bước chân tên thủ lĩnh không hề rối loạn, muốn kéo dài thời gian, chuyện ầm ĩ thế này rồi, thế nào người của Kim ngô vệ cũng tới sớm thôi.
Nhưng Vân Sơ không định cho hắn cơ hội, vừa rồi tên này trong tình thế như vậy mà còn lý trí từ bỏ phản kháng, Vân Sơ đã quyết định phải giết hắn. Vì thế y bỏ thủ chỉ công, chấp nhận dù mang thương tích cũng phải giết kẻ này một cách nhanh nhất.
Tên thủ lĩnh chống đỡ thế công như cuồng phong ấy, kinh hãi nhìn vị huyện lệnh trẻ liều mình xông tới, hắn hiểu ra rồi, kẻ này tới đây để gây chuyện, chỉ là muộn rồi.
Keng!
Chỉ một thoáng phân thần, đao trong tay hắn rơi xuống đất, tay ôm cổ họng chỉ Vân Sơ, môi mấp máy không nói ra được nữa.
Huyện lệnh đã đánh rồi, đám nha dịch nào dám chậm trễ, tất cả xông lên, chém giết thẳng tay.
Những tên bộ khúc vốn chỉ cầm cự, khi thấy thủ lĩnh bị giết, kẻ nào kẻ nấy mắt đỏ ngầu, kêu lên thảm thiết đau đớn, sau đó điên cuồng tấn công. Những người này đều là tinh nhuệ trong quân, kinh nghiệm sa trường, làm sao đám nha dịch chỉ đối phó với bách tính có thể chịu nổi, lập tức mấy người bị thương
Vân Sơ đánh lui hai tên bộ khúc phát điên lao vào y tính trả thù, cánh tay cũng bị một đao chém xượt qua, quát:" Lui, tất cả rút lui."
Được Vân Sơ và Trương Giáp yểm hộ, đám nha dịch cuống cuồng rút lui. Tới khi Vân Sơ và Trương Giáp lui ra ngoài, trên người Trương Giáp đã trúng bốn năm đao, may có giáp da đỡ cho, không thì đã mất mạng rồi, Vân Sơ có nhuyễn nháp trong người cũng bị chém chô ê ẩm, quan phục mới tinh bị chém tơi tả.
Đám bộ khúc đã bị kích thích tới mất lý trí, đám Vân Sơ thoát ra ngoài rồi, không ngờ chúng la hét đuổi sát gót.
Nhưng khi bọn chúng xông ra ngoài, không ngờ đối diện là một đám nha dịch mặc giáp da tay cầm thuẫn bài lập thành tường chắn kín mít, sau lưng là trường thương thủ.
Biết chuyện không lành, chúng định quay đầu chạy về, nhưng muộn rồi, những tên xông ra đầu tiên bị trường thương đâm chết ngay lập tức.
Võ sĩ không có giáp trụ, đối diện với giáp sĩ xếp trận, gần như chẳng có sức chiến đấu gì cả.
Hây!
Trường thương vừa rụt về, nha dịch cầm khiên đồng loạt hô to trấn áp, từ từ ép tới, Vân Sơ tay trái máu chảy róng ròng không cho băng bó, vẻ mặt trung can nghĩa đảm chắn ngang đao trước mặt, theo sau trường thương thủ, không vội giết người ...
Giờ y chỉ cần thong thả đợi Đại lý tự, Kim ngô bệ tới, lúc đó đến lượt Địch Nhân Kiệt biểu diễn.
Huyện Vạn Niên có 100 nha dịch, 50 bộ khoái, người bất lương được đăng ký là 500, vào lúc cần thiết còn có thể điều động 500 dân tráng tham gia việc như tiễu phì.
Nói cách khác, Vân Sơ có thể điều động lực lượng vũ trang hơn 1000 người.
Phải biết rằng dù là đại lão quân đội như Lý Tích, điều động trên 100 bộ khúc phải báo với binh bộ.
Huyện lệnh cấp bậc tuy nhỏ, quyền lực trong tay không thể xem thường.
Đương nhiên, nếu muốn thể hiện quan úy trước mặt đám người như Lý Tích thì cũng phải không sợ họ báo thù mới được.
Thuẫn bài thủ, trường thương thủ xếp trận từ từ tiến lên, cung tiễn thủ theo sau Vân Sơ, chỉ cần trên đường gặp trở ngại là giết không cần hỏi. Bách tính vây quanh xem tái cả mặt, ai có thể ngờ từ một chuyện bình thường diễn biến thành thế này, trong thành Trường An lâu rồi chưa xảy ra chuyện như vậy.
Khi Vân Sơ dẫn người từ tiền viện tới trung đình thì người của Kim ngô vệ cũng tới, bọn họ thấy là huyện lệnh cầm đầu người nha môn thì lúng túng, không biết tình hình thế nào, không dám ngăn cản, chỉ quát dừng tay, chỉ quát bâng quơ chứ không nhắm vào ai. Vân Sơ cũng chịu dừng lại, lấy vải được nha dịch chuẩn bị trước, băng bó vết thương không đáng kể ở tay.
Lúc này Khâu Thần Tích cũng ra mặt, tên hoàn khố trẻ trước kia từng cùng y tranh đoạt kiến thiết phường thị kiếm công lao, nay đã gầy không còn chút dáng vẻ nào năm xưa nữa.
Tóc rụng hai, hai mắt hõm sâu song vẫn có thần, lúc này vì phẫn nộ mà đỏ ngầu, trong như ma quỷ.
Hắn ngồi trên bộ liễn, được bốn kiệu phu khiêng, nửa dưới đắp chăn, rít lên:" Vân Sơ, ngươi muốn làm gì?"
Vân Sơ lạnh nhạt đáp:" Ta vốn tới để hỏi ngươi, người Hồ bán đồ bạc ở chọ Đông vì sao lại chết, có liên quan tới ngươi không?"
Khâu Thần Tích năm xưa ở Quốc tử giám cũng là tên ác bá, tụ tập xung quanh đám hoàn khố, chỉ là Vân Sơ quá bá đạo, làm hắn phải kiềm chế rất nhiều, nhưng đó là chuyện trong trường, giờ ngoài này, vị thế của Khâu Thần Tích khác hẳn. Mặc dù nghe bộ hạ báo cáo rồi, vẫn không coi là chuyện gì to tát, cười khẩy:" Bộ hạ của lão tử giết đấy, ngươi làm được gì nào?"
Kim ngô vệ phó tướng Hàn Kim vừa tới nơi, chứng kiếm bách tính kéo tới kín đường phố, vào trong lại thấy máu rưới từ tiền viện tới trung đình, quát Vân Sơ:" Ngươi vì một người Hồ mà giết tới thây chất đất à?"
Có người ngoài chứng kiến, Vân Sơ tức thì biến thành người nói lý lẽ rồi:" Giết một người Hồ đúng là không phải chuyện lớn, bồi thường tiền là xong. Khâu Thần Tích, giờ chúng ta tính sổ không phải chuyện người Hồ đó. Ngươi, ta và Hàn huynh đều rõ, ta tới đây là vì kiếm một cái ân tình."
"Quan viên địa phương và huân quý qua lại, chỉ có kiếm nhiều ân tình không đáng tiền này, các ngươi mới không làm khó công việc của ta."
"Ba ngày trước ta gửi bái thiếp tới phủ, nói hôm nay tới nhà, dù Thiên Thủy quận công ngươi cao quý, không thèm tiếp đãi quan viên nhỏ như ta, ta vì việc công mà tới, ngươi không thể phái một tên nô tài ném bái thiếp ra ngoài chứ?"
Hàn Kim nghe thế mắt hơi nheo lại nhìn Khâu Thần Tích:" Thật thế chăng?"