Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 433 - Q2 - Chương 213: Manh Mối Bất Ngờ.

Q2 - Chương 213: Manh mối bất ngờ. Q2 - Chương 213: Manh mối bất ngờ.

Vân Sơ chỉ ngoài cửa Khâu phủ lúc này bị binh sĩ Kim ngô vệ vây kín, ngăn cách những ánh mắt hiếu kỳ, đanh thép nói:" Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bàn dân thiên hạ, tên điêu nô ném thiếp ra, vẫn còn trên mặt đất. Số người chứng kiến không dưới trăm, ngươi không định cãi đấy chứ."

"Ngươi giết quản gia của ta." Khâu Thần Tích không thể cãi được, rít lên:

Vân Sơ nổi giận:" Giết một tên nô tài trong phủ ngươi, bồi thường một con trâu, chuyện này dễ thôi, lúc khác ta bảo người mang trâu tới."

"Giờ chúng ta tính xem thể diện bản quan đáng bao tiền đây?"

Hàn Kim nói một câu công bằng:” Chuyện này Vân huyện lệnh nói đúng, Khâu đô úy, điêu nô của phủ ngài quá đáng rồi đấy.”

Khâu Thần Tích thấy người Kim ngộ vệ cũng tới rồi, lại không đứng về phía mình, đám nha dịch thì kẻ nào kẻ nấy hùng hổ, quyết định chịu thua thiệt trước mắt, tính kế lâu dài sau, xuống nước:" Ngươi cũng giết nhiều người trong phủ ta, vậy coi như chuyện này bỏ qua, thế nào?"

Vân Sơ chỉ thi thể khắp nơi:" Bộ khúc không tính là người à? Nếu có vì sao sổ sách huyện Vạn Niên ta không thấy những kẻ này?"

Khâu Thần Tích hừ một tiếng:" Bản quan lùi bước nữa, đền gia quyến người Hồ kia ba quan tiền, đủ chưa?."

Vân Sơ lấy xích sắt từ nha dịch gần đó:" Không giam ngươi vào đại lao mười ngày, bản quan không nguôi giận được."

Khâu Thần Tích nổi giận:" Ngươi dám à?"

Vân Sơ vung tay, xích sắt như con rắn bay qua không trung, quấn chuẩn xác vào cổ Khâu Thần Tích, giật mạnh một người, thân thể hắn bay ra khỏi bộ liên, rơi uỵch xuống đất.

Hàn Kim hết hồn, sớm nghe danh Vân Sơ là tên mãng phu, không ngờ hắn to gan như thế:" Không thể xỉ nhục quá đáng, chẳng lẽ ngươi muốn gây thù chuốc oán với Thiên Thủy quận công?"

Vân Sơ gãi đầu:" Dùng sức hơi mạnh, ta làm sao biết hắn không có nửa dưới."

"Mau mau thả hắn ra đi, chuyện này kết thúc ở đây, nghe nói hoàng hậu rất coi trọng hắn, đừng gây thêm phiền tới." Hàn Kim đi tới địch gỡ xích ra:

Khâu Thần Tích mắt long xòng xọc:” Không được tháo, giỏi lắm Vân Sơ, để ta xem ngươi ăn nói với hoàng hậu thế nào? Thứ ngu xuẩn! Lần này lão tử nhất định lấy cái đầu của ngươi cho chó gặm.”

Vân Sơ nghe thấy hai chữ chó gặm thì máu nóng cũng bốc lên, giơ chân định đạp:

Đúng lúc này Đại lý tự thiếu khanh Bành Thọ đi vào quát lớn ngăn cản, theo sau là một tên béo dáng vẻ uể oải, tựa hồ chẳng hứng thú với chuyện gì cả, như mới ngủ dậy.

Kỳ thực Bành Thọ tới sớm rồi, nhưng ông ta là người cẩn thận, vì thế tìm hiểu rõ tình hình rồi mới vào, thấy Vân Sơ dùng xích trói cổ Khâu Thần Tích cuống lên:" Chuyện không lớn, sao để biến thành thế này, ngươi định để chuyện biến thành không giải quyết nổi mới hài lòng à?"

Vân Sơ tỏ vẻ hậm hực thu xích lại, đang định nói vài câu gỡ thể diện, đột nhiên Địch Nhân Kiệt kêu một tiếng.

Sau đó hắn chạy tới bên một cỗ thi thể, xem xét thật kỹ, còn hỏi đồng liêu đại lý tự, lấy một thanh đoản đao, mau chóng rạch y phục thi thể kia. Sau khi kiểm tra kỹ thi thể, Địch Nhân Kiệt trừng mắt với Vân Sơ một cái, chạy tới bên Bành Thị thì thầm.

Bành Thọ vốn bực mình vì chuyện phiền hà không đáng có, nghe câu này mắt lồi ra, cùng đồng liêu tới kiểm tra thi thể:" Thật không?"

Đồng liêu kia mặt mày nghiêm trọng, nói nhỏ:" Chân trái ngắn hơn chân phải một tấc, quen dùng chân trái chống người đi. Hổ khẩu tay trái có vết chai, ngón út thiếu một nửa, tương đồng dấu tay máu trên cửa sổ sứ đoàn Thổ Phồn ... Vết chân cũng khớp."

Bành Thọ kích động tới toàn thân run lên, lúc này ông ta rất muốn ngửa cổ cười dài, nhưng vẫn nhịn được, nói với Vân Sơ:" Lão phu muốn mượn nhà lao tử tù của huyện Vạn Niên ngươi."

Vân Sơ từ chối thẳng thừng:" Không được, chuyện này ta không xen vào, đại lý tự ngài có nhà lao mà."

"Ngươi làm Khâu Thần Tích thê thảm thế này, không sợ Thiên Thủy quận công tới kiếm chuyện à?"

Thấy Vân Sơ vẫn còn do dự, Bành Thọ nói nhỏ:" Chuyện lớn, nếu cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng lão phu, đảm bảo ngươi có một phần công lao, giúp ngươi nói đỡ trước Thiên Thủy quận công, thế nào?"

Vân Sơ chưa chịu:" Vì sao phải dùng nhà lao tử tù của huyện Vạn Niên."

"Chỉ có cái nhà lao đó của ngươi còn trống."

Cho dù Vân Sơ rất muốn dùng xích sắt buộc cổ Khâu Thần Tích, từng bước đi dưới mặt trời nóng rát, kéo lê hắn về đại lao huyện Vạn Niên.

Làm thế đứa bé bị chó xé xác kia hẳn sẽ cười thành tiếng, giúp nó xoa dịu chút thống khổ.

Địch Nhân Kiệt không có y làm thế.

Hắn cho rằng hành vi của Vân Sơ sẽ đắc tội với tất cả huân quý, người ta sẽ sinh ra tình cảm kỳ quái thỏ chết cáo thương, từ đó sinh ra cái nhìn thành kiến với Vân Sơ, ảnh hưởng tới sau này.

Đại lý tự thì khác, công tác này đòi hỏi hắn phải thiết diện vô tư.

Thực sự mà nói, Đại lý tự chính là cơ cấu chuyên môn đối phó với huân quý đại hộ, giám sát bọn họ phải ngoan ngoãn đừng tùy tiện phạm tội.

Còn về số lượng đông đảo dân đen phạm tội đó là việc pháp tào các huyện phải lo.

Cho nên Địch Nhân Kiệt mặt lạnh tanh lấy một dây xích sắt của nha dịch huyện Vạn Niên, khóa cổ Khâu Thần Tích, còn bắt khâu thần tích nhất định phải dùng tay nắm lấy xích, như thế hắn không bị xiết cổ chết khi ngựa kéo đi.

Khâu Thần Tích vẫn chưa ý thức được vấn đề, ánh mắt oán độc ghi nhớ từng người, mỗi đau đớn, mỗi sự nhục nhã hôm nay hắn phải chịu, hắn trả lại gấp trăm lần nghìn lần. Bắt hắn thì dễ, nhưng thả ra không dễ đâu, lúc đó hắn bắt tên khốn Vân Sơ kia quỳ xuống làm chó chở mình ra khỏi nhà lao.

Hắn rất nhẹ, chiến mã đi chậm, đường lát đá của phường thị Trường An sớm bị người qua lại dẫm cho trơn bóng, nên tuy hắn bị kéo đi, nhưng chẳng phải chịu tội gì, tối đa làm bẩn y phục.

Vụ án diệt môn sứ tiết Thổ Phồn tra theo lệnh của hoàng đế, nên Khâu Thần Tích giờ là khâm phạm.

Còn trưởng tử của Lộc Đông Tán bị giết trên cầu Hàm Dương càng là đại án tày đình mà hoàng đế cùng tam tỉnh lục bộ tới giờ vẫn thấp thỏm.

Không cần biết ai làm, hoàng đế và quần thần muốn biết nhất là, sao hắn lại làm được.

Cho nên khi một số huân quý không hiểu tình hình cho rằng Địch Nhân Kiệt làm thế mất thể diện huân quý, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, kẻ đó dám nói câu thứ hai sẽ lập tức sai người bắt như đồng đảng.

Còn những kẻ thường ngày qua lại gần gũi với Khâu Thần Tích, nhất là đám người chứng kiến đứa bé bị chó ăn thì đều bị bắt hết, coi là phương hướng điều tra chủ yếu.

Hạt kỵ của Đại lý tự tức thì hành động, bắt người khắp nơi, Địch Nhân Kiệt không định tha cho kẻ nào, cho nên hắn và các đại lý tự thừa khác cùng soạn ra danh sách vô cùng chi tiết.

Nhà lao tử tù của huyện Vạn Niên tức thì chật kín, làm Nhạn Cưu cô độc đã lâu mừng muốn khóc, không ngừng tiến cử với nhân viên tra án các công cụ tra tấn mới tốt nhất, lại không làm phạm nhân bị thương của ông ta.

Bình Luận (0)
Comment