Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 434 - Q2 - Chương 214: Cuộc Thẩm Vấn Đều Tiên.

Q2 - Chương 214: Cuộc thẩm vấn đều tiên. Q2 - Chương 214: Cuộc thẩm vấn đều tiên.

Chẳng có cái gì lan truyền nhanh hơn tin tức, chỉ trong một ngày tin tức huyện lệnh Vân Sơ bị điêu nô xỉ nhục, nổi giận vây công phủ quốc công, bắt thế tử đi giễu phố được bách tính Trường An bàn tán say sưa. Không hiểu sao số người tận mắt chứng kiến sự kiện này tăng lên cấp số nhân, nhất là bách tính phường Tấn Xương càng kể như huyện lệnh nhà mình qua năm ải chém sáu tướng … làm số du khách tới phường Tấn Xương tăng vọt, Nhà ăn lớn đang vào mùa ê ẩm lần nữa chật kín khách.

Ông già thuyết thư dẫn theo thằng cháu cao to, bản thân kể chuyện, thằng cháu đóng vai huyện lệnh, cầm đạo đao lớn làm bằng gỗ múa vù vù, được đón nhận nhiệt liệt.

Bách tính coi đây như trò tiêu khiển, nhưng quan lại thì khác rồi, gia phó các nhà chia ra muôn nơi, đem tình hình mới nhất báo cho gia chủ đang tránh nắng bên ngoài.

Hầu hết số huân quý lúc này đã rời Trường An đi tránh nắng, hơn nửa số quan viên triều đường thì theo hoàng đế tới cung Cửu Thành, lúc này trong thành Trường An đa số là cấp phó, không giải quyết được gì.

Vân Sơ lấy cớ dưỡng thương, đóng cửa không ra ngoài, không tiếp khách, mặc kệ một đống người ngày đêm túc trực bên ngoài, trong đó tích cực nhất là người của Hứa phủ, thiếu điều Hứa Kính Tông trực tiếp tới tìm y nữa mà thôi.

Ngoài nha môn huyện Vạn Niên cũng không kèm hơn là bao, gia quyết của người bị bắt bao vây huyện nha kêu khóc thảm thiết, nơi này được Hàn Kim sai người canh giữ như quân trại không cho ra vào tùy tiện. Đám quan viên có liên quan tới Khâu gia không kiếm được người chủ trì, không đủ thân phận, chỉ một mặt đe dọa, mặt phái tín sứ mau chóng báo cáo tình hình.

Đợt thẩm vấn đầu tiên trải qua sáu ngày dài dằng dặc, trong sáu ngày này, nhân viên phá án rất ôn hòa, gần như không dùng một loại hình phạt nào, chỉ hỏi đi hỏi lại rồi đối chiếu khẩu cung các phạm nhân.

Sáu ngày trôi qua, không hỏi ra được bất kỳ điều gì, bất kể là đám bộ khúc, gia phó hay là bằng hữu của Khâu Thần Tích, bọn họ đều cắn chặt răng, biểu thị không biết gì hết.

Đây là điều cực kỳ bình thường, đám Địch Nhân Kiệt cũng không trông cậy vào khẩu cung của những người này, bọn họ kỳ thực đang đợi người ngoài nhà lao cung cấp manh mối.

Hắn biết Khâu Thần Tích gần đây luôn tra vụ án hoàng đế bị ám sát, hơn nữa còn dùng rất nhiều thủ đoạn không thể tiết lộ ra bên ngoài.

Khâu Thần Tích thích phết dầu lên người ta rồi nướng, hắn đã nướng chín hai hoạn quan, một cung nữ, thậm chí đang chĩa mũi giáo vào những cung phi trước kia giao hảo vời Vương hoàng hậu và Tiêu thục phi.

Trong Đại Nội, số người hận không thể xé xác Khâu Thần Tích nhiều vô số kể.

Thái độ của Địch Nhân Kiệt rất rõ ràng, nếu đám người kia không giúp hắn đóng đinh Khâu Thần Tích vào vụ án này, vậy thì bọn họ cứ đợi Khâu Thần Tích ra đóng đinh vào vụ án ám sát hoàng đế.

Mọi người đều ở quan trường bao năm, có ai ngốc đâu, thế là văn thư tố cáo đổ như tuyết xuống Đại lý tự.

Nhân chứng, vật chứng, lời chứng, đúng là cái gì cũng có.

Có những thứ này rồi, vì thân phận của Khâu Thần Tích, chỉ có qua tiểu tam ti hội thẩm mới có thể điều tra thêm. Cho nên tới ngày thứ chín buổi hội thẩm do Đại lý tự, Ngự sử đài, Hình bộ tạo thành liền bắt đầu.

Khâu Thần Tích gày gò bị người ta cho vào thủng gỗ, bốc mùi hôi thối, được khiêng ra, tuy tình trạng thê thảm, đôi mắt hắn ánh lên sự thù hận. Thời gian qua đám người Đại lý tự chỉ dám dụ cung, mớm cung không dám dùng tới hình phạt, hắn càng tin đám người này không dám làm gì mình, hắn cắn răng chịu đựng, đợi giây phút khổ tận cam lai sẽ trả đầy đủ ân oán.

Ngự sử Ôn Nhu của Ngự sử đài vị này phẩm cấp hơi thấp nhưng thân phận cao, thích hớp làm dê thế tội nên chọn đẩy cho vụ án khó khăn này. Ôn ngự sử xưa nay thích sạch che mũi, nói với Đại lý tự ti trực:" Đối xử với một vị phụng xa đô úy thế này mất thể diện quá."

Đại lý tự ti trực là người trung niên mặt lúc nào trơ trơ ra như đá, tuy năng lực không có gì nổi bật, nhưng thiết diện vô tình, ghét ác như thù, lãnh đạm nói:" Thân thể hắn tàn khuyết, đành cho vào thùng khiêng ra, đây là nhà lao, không phải phủ Thiên Thủy quận công, không ai rảnh mà hầu hạ hắn đái ỉa."

Hình bộ viên ngoại lang Hoàng Chinh được chọn vì là người khôn khéo biết theo gió trở cờ, lúc này cũng phải che mũi:" Ít nhất phải rửa cho bớt mùi thứ?"

Đại lý tự ti trực thấy hai vị giám sát đều có yêu cầu này thì phẩy phẩy tay, lập tức có ngục tốt khiêng Khâu Thần Tích đi, hồi lâu lau đem hắn ướt sũng quay về, lại cho vào thùng gỗ.

Lần này bị nước lạnh làm tỉnh táo rồi, hai tay bám lấy thành thùng gỗ, Khâu Thần Tích vẫn dõng dạc nói:" Bất luận là vị nào, chỉ cần nói với gia phụ, âm là âm mưu, mỗ cảm kích bất tận.”

Ôn Nhu không hai lòng hỏi Đại lý tự ti trực:" Các vị không tra tấn bức cung hắn chứ, nên nhớ người ta là phụng xa đô úy do hoàng hậu khâm điển, bất kể thế nào cũng phải nể mặt."

Đại lý tự ti trực cười nhạt:" Dính líu vào khâm án, thể diện đó bọn ta không nể nổi, bọn ta cũng không tra tấn bức cung. Người đâu, cởi y phục cho hai vị thượng quan kiểm nghiệm xem có dấu vết tra tấn không?"

Khâu Thần Tích gào lên:" Tại hạ thân thể tàn khuyết, xen các vị nể mặt gia phụ, tại hạ thề, đại lý tự không hề tra tấn."

Hình bộ viên ngoại lang khuyên nhủ:" Đây là thông lệ, đô úy không biết đây là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được đấy, nếu ngài có oan ức, bọn ta nhất định bẩm báo lên."

Trong tiếng kêu gào của Khâu Thần Tích, ngục tốt lột sạch y phục của hắn ra cho ba vị thượng quan xem.

Đương nhiên, quy củ là thế, nhưng ba vị thượng quan đâu phải là biến thái, đều quay đầu đi không nhìn.

Đợi Khâu Thần Tích được mặc y phục lại rồi, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn mỗi người trong phòng, như hận không thể băm vằm xé xác họ.

Ôn Nhu hắng giọng:" Nếu như phạm nhân không bị thương da thịt, vậy lời khai ở trạng thái tỉnh táo, có thể tin."

Hình bộ viên ngoại lang cau mày:" Trong lời khai chỉ có kêu oan với tố cáo Đại lý tự các vị hãm hại trung lương, Đại lý tự nói sao đây."

Đại lý tự ti trực nhạt giọng nói:" Tội tru di tam tộc, ai mà chịu khai, cho nên đợi hai vị thượng quan xem qua, bọn ta mới tiện ra tay, cố gắng tìm ra tên đầu sỏ trước kia sứ giả mới của Thổ Phồn tới, để còn dẹp đợt phong ba này."

Ôn Nhu không hài lòng:" Cũng không thể chỉ vì thế mà kết án qua loa được."

Đại lý tự ti trực sai phó thủ mang tới đống văn thư dày, phân cho Ôn Nhu và Hoàng Chinh:" Đây là chứng cứ mà Đại lý tự sưu tầm được, trong đó có ba bảy văn thư được kiểm chức, xác nhận không nghi ngờ gì."

Ôn Nhu lật xem một hồi, cuối cùng thở dài đi tới bên cái thùng gỗ chứa Khâu Thần Tích:" Khâu Thần Tích, chứng cứ xác đáng, ngươi không nói là không được rồi."

Khâu Thần Tích kêu to:" Vu cáo, đây là âm mưu, có người không muốn ta tiếp tục điều tra vụ án bệ hạ bị ám sát, cố tình gài bẫy hãm hại ta, ta muốn dâng tấu, ta muốn gặp hoàng hậu."

Hình bộ viên ngoại lang thấy hắn có chút điên cuồng, cũng đi tới:" Nói rõ cho ngươi biết, bệ hạ ở cung Cửu Thành biết chuyện này trả lời Hình bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài chỉ có mấy chữ - Tra tới cùng."

"Khâu Thần Tích, cho dù hoàng hậu rất coi trọng ngươi, nhưng lần này hoàng hậu không cứu nổi ngươi."

"Bây giờ tốt nhất là ngươi nói ra nguồn gốc thuốc nổ, nếu ngươi cung cấp được phối phương thuốc nổ vượt qua được viện nghiên cứu thuốc nổ, nói không chừng có thể sống."

Khâu Thần Tích dồn sức hét lên:” Ta không biết thuốc nổ là cái gì, các ngươi vu cáo, đợi đấy, hoàng hậu sẽ không tha cho các ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment