Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 435 - Q2 - Chương 215: Nhu Cầu Của Mỗi Bên. (1)

Q2 - Chương 215: Nhu cầu của mỗi bên. (1) Q2 - Chương 215: Nhu cầu của mỗi bên. (1)

Cửu Thanh Cung nằm ở Đỗ Thủy vạn dặm núi xanh sông một dải.

Đông có Đồng Sơn che chắn, tây nhìn Phượng Hoàng, Nam có Thạch Cữu, bắc dựa vào Bích Thanh, vách núi cheo leo, tùng bách trải khắp.

Giữa ngày hè chẳng thấy nóng nực, gió nhẹ vi vu, hương thơm ngào ngạt thấm sâu vòng lòng, thực sự là cảnh đẹp tiêu khiển ngày hè.

Lý Trị đội nón rộng vành, mặc áo vải thô, vai vác cuốc, gấu lớn theo bên, thi thoảng thấy cây măng non mập mạp liền dùng cuốc đào lên nuôi con gấu. Một người một gấu thong dong nhàn nhã lúc đi lúc dừng, chẳng vì thế mà thấy buồn tẻ.

Tùy tùng đều cách hoàng đế ngoài ba trượng, người theo tuy nhiều nhưng không kinh động tới chim chóc.

Giữa khe núi có một con suối nhỏ chảy róc rách, Lý Trị men theo bậc đá đi lên, không lâu sau ở trên mảnh đất bằng phẳng, thấy một đình bia lớn.

Nhìn tấm bia đá trong đình Lý Trị bất giác đọc:" Bí thư giám kiểm giáo thị trung Cự Lộc quận công thần Ngụy Trưng soạn, đầu hạ tháng tư năm Trinh Quan thứ sau, hoàng đế tránh nắng cung Cửu Thành ..."

Văn bia rất dài, nhưng Lý Trị lại có thể dễ dàng đọc thuộc lòng, vì tấm bia đá này ghi chép lại chuyện cha hắn phát hiện ra suối nước, được Nguy Trưng soạn văn, Âu Dương Tuân chép sách.

Cho nên văn bia này thành bài học khi hắn làm hoàng tử, có thể nói là thuộc lòng như cháo chảy.

Đi cả một chặng đường dài, Lý Trị đã mệt lắm rồi, sờ đầu gấu, con gấu lớn ngoan ngoãn nằm xuống, Lý Trị ngồi lên lưng nó nghỉ ngơi.

Một con gà đột ngột từ trong rừng băng qua trước mặt, con gấu lớn thản nhiên như không, một con thỏ trắng nhảy tưng tưng qua bên cạnh, con dừng lại nhìn nó, nó chẳng để ý, vẫn nằm im không nhúc nhích.

Lý Trị khép hờ hai mắt, để gương mặt cảm thụ sự mát mẻ của từng cơn gió mơn man.

Hơi thở âm ấm của con gấu phả vào đùi hắn, mang lại cho hắn cảm giác sinh động, vẫn là một con người sống.

Đợi khi hắn mở mắt ra, trước mặt đã có một viên hoan quan già mặt nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, khom người đứng đợi từ bao giờ, hỏi:" Tra rõ chưa?"

Hoạn quan đáp:" Tra rõ rồi ạ, do hành vi ngang ngược, tàn khốc quá mức của Khâu Thần Tích gây ra."

"Ai là chủ mưu?"

"Hiện chưa có chủ mưu, chỉ có thể nói Khâu Thần Tích đã khiến người người căm phẫn."

Lý Trị hừ lạnh:" Không có chủ mưu sao?"

Hoạn quân lần nữa gật đầu:" Bẩm bệ hạ, đúng là không có chủ mưu, nguồn cơn chuyện này do Khâu Thần Tích nhìn trúng một món trang sức bạc ở chọ Đông nên cướp đi, Hồ thương đòi tiền bị bộ khúc của hắn đánh chết."

"Vạn Niên huyện huyện lệnh Vân Sơ gửi thiếp tới bái phỏng, muốn bồi thường tiền."

"Không ngờ ở phủ Thiên Thủy quận công bị sỉ nhục, quản gia trong phủ ném bái thiếp ra đất trước mặt bao người, Vân Sơ nổi giận rút đao chém đầu quản gia tại chỗ, dẫn nha dịch xông vào, bị bộ khúc Khâu phủ đánh trả."

"Người nha môn không địch lại tinh anh quân ngũ, bọn họ bị ép ra ngoài phủ, Vân Sơ phẫn nộ điều động người nha phủ vây công Khâu phủ, chém chết hai bảy bộ khúc."

"Khi Vân Sơ và Khâu Thần Tích giằng co thì người của Kim ngô vệ, Đại lý tự tới ngăn cản. Trong lúc kiểm tra thi thể người chết, đột nhiên phát hiện manh mối vụ án diệt môn sứ tiết Thổ Phồn."

"Vân Sơ thấy vậy định lui, nhưng bị người Đại lý tự cưỡng ép giam vào nhà lao huyện Vạn Niên."

"Cái tính lỗ mãng không sửa, bị người ta biết được lợi dụng mà chẳng biết, Vân Sơ đúng là ngu không ai bằng." Lý Trị mắng, tên Vân Sơ này không sửa thói xấu đó, sau này gặp đại họa:" Đại lý tự sao tra ra manh mối, có khả năng hãm hại không?"

Hoạn quan len lén nhìn thần sắc hoàng đế:" Khả năng hãm hại rất thấp ạ, vì sự kiện mang tính đột nhiên, mà chứng cứ trên quyển tông của Đại lý tự xác thực, hơn nữa không phải một hai việc, có ba mươi bảy việc được xác thực, trong đó năm việc có nhân chứng."

"Chứng cứ sớm nhất truy tới từ năm Trinh Quan thứ hai mốt, với sáu năm kinh nghiệm nắm giữ mật điệp của lão nô mà nói, tuyệt đối không có khả năng vu cáo."

Lý Trị ngẫm nghĩ:" Vừa rồi ngươi nói có cả người của Kim Ngô vệ?"

Hoạn quan bổ xung:" Bẩm bệ hạ khi đó người tới là Kim ngô vệ phó tướng Hàn Kim, người này tuy không có năng lực gì đáng kể, nhưng coi như làm đúng phận sự, đang canh giữ huyện nha huyện Vạn Niên không để thân quyến của người bị bắt xông vào làm loạn, ảnh hưởng tới phá án."

"Hàn Kim à?" Lý Trị từ từ đứng dậy, đi đi lại lại trong đình bia:" Huyện vạn niên, Đại lý tự, Kim ngô vệ, ba đằng làm chứng có thể nói là không một kẽ hở, nhưng vì sao trẫm cứ nghĩ, nội tình không đơn giản như thế?"

Hoạn quan già nói nhỏ:" Nếu chứng cứ xác thực, vậy cứ để Đại lý tự tra tiếp, bệ hạ xem kết quả rồi hẵng luận."

"Liệu có dính líu tới chuyện trẫm bị ám sát không?"

"Chuyện Khâu Thần Tích tra án, chỉ người Đại Nội mới biết, không lộ ra ngoài."

Nếu Vũ Mị còn ở Đại Nội, Lý Trị có thể tin điều này:" Đại Nội của trẫm còn có chuyện gì mà ngoại thần không biết à?"

Hoạn quan già quỳ sụp xuống, khấu đầu liên hồi:" Lão nô biết tội."

Lý Trị xua tay:" Thong thả xem sao, ngươi nói với Đại lý tự, nếu tra ra được phối phương thuốc nổ, trẫm cho phép kết án theo ý của chúng."

Hoạn quan gia gật mạnh đầu rời đi.

Tới lưng Hành Sơn, hoạn quan già lau mồ hôi trên trán, mắt thi thoảng nhìn về phía đình bia, bệ hạ hiển nhiên là không tin.

Hoạn quan trung niên đi theo hỏi:" A gia, có phải bệ hạ phát hiện ra rồi không?"

Hoạn quan già dừng lại thở chốc lát lấy lại bình tĩnh:" Khâu Thần Tích phải diệt trừ, nếu không Đại Nội ắt máu chảy thành sông. Giờ chỉ xem hung thủ thực sự có nỡ công bố phối phương thuốc nổ không, bệ hạ có nó rồi, đừng nói Khâu Thần Tích, đến Khâu Hành Cung cũng khó thoát."

Hoạn quan trung niên không hiểu:" Hung thủ thực sự sao lại liên quan vào chứ ạ."

Hoàn quan già cười nhạt:" Lão phu thậm chí hoài nghi, chuyện này vốn do hung thủ tạo ra."

"Nếu không một quản gia đại gia làm sao lại đi xỉ nhục vị huyện lệnh bản huyện ngay trước mặt bao nhiêu người, nhất là khi người ta còn không mạo phạm gì. Hung thủ dùng cái chìa khóa Vân Sơ mở đại môn nhà Khâu Thần Tích, sau đó để Đại lý tự phát hiện manh mối vụ án diệt môn sứ giả Thổ Phồn."

"Rất có thể chúng ta cũng nằm trong mưu kế của hung thủ, hắn khẳng định chúng ta muốn giết Khâu Thần Tích, cho nên sẽ làm giả chứng cứ cho Đại lý tự."

Hoạn quan trung niên hơi giật mình, rất có thể như thế:" Nhưng vì sao hung thủ lại giao phối phương thuốc nổ ra?"

Hoạn quan già nhìn dòng suối nhỏ:" Làm sao giấu một giọt nước mà không ai tìm thấy."

Hoạn quan trung niên nhìn theo, lập tức bừng tỉnh:" Giấu vào trong nước."

"Đúng vậy." Hoạn quan già hài lòng:" Thuốc nổ của hung thủ đặc thù, chỉ cần nổ thêm lần nữa là có manh mối để bám theo. Phải để thuốc nổ viện nghiên cứu giống với của hắn, như thế hắn mới có thể dùng, nếu không dù hắn có ở hữu cũng vô dụng thôi."

Đúng thế thật, Anh công lấy đi 2000 cân thuốc nổ huấn luyện quân tốt. Triệu công lấy đi 1000 cân, nghe nói là thí nghiệm phá đá mở đường. Rồi Thiếu phủ giám, tượng tác, công bộ, Thập lục về cũng đang đòi thứ này.

Về sau đâu đó bị nổ, ai đó bị thuốc nổ giết, diện hoài nghi sẽ rộng vô cùng.

Trung niên hoạn quan nghĩ đã rùng mình:" Tường cao hào sâu của thành Trường An không còn an toàn nữa."

Hoạn quan già bi ai:" Chúng ta xem rối pháo hoa bao nhiêu năm, lần nào cũng chỉ thấy đẹp vô cùng, không ngờ lại còn có thể phát huy uy lực kinh người như thế."

Bình Luận (0)
Comment