Vân Na có bất học vô thuật tới mấy thì nó cũng làm nữ vương Phật quốc là cái chắc rồi.
Vì Huyền Trang đại sư coi nó là nhân tuyển duy nhất, Con khỉ già cung với Khuya cơ đại sư cũng cho rằng như vậy.
Nếu có ai không đồng ý thì phải có Phật pháp vượt qua Huyền Trang đại sư, rồi dùng gậy gộc chống lại được Con khỉ già thích dùng thuốc nổ giết người.
Còn phải nhiều tiền hơn Khuy Cơ đại sư.
Tỉ khâu ni Từ Vân đại sư sau khi dạy Vân Na một thời gian buông một tiếng thở dài đi vân du thiên hạ, bà muốn đi khắp am ni cô tìm kiếm một tỉ khâu thị giả tài hoa hơn người về giúp đỡ Vân Na.
Còn về phần Vân Na, bà không hi vọng dạy dỗ gì được nó nữa.
Vân Na rất thích võ tăng Thiếu Lâm Tự, thấy bọn họ ngốc nghếch dễ bắt nạt, liền cầu xin Huyền Trang đại sư viết thư cho phương trượng thiếu lâm, để mười tám võ tăng lại cho nó tiếp tục bắt nạt.
Huyền Trang đại sư giao cho Khuy Cơ đại sư làm việc này, nên ông đã rời chùa Đại Từ Ân tới Lạc Dương.
Phải rồi, Khuy Cơ đại sư trước khi xuất gia mang họ Úy Trì, giờ Ngạc quốc công Úy Trì Cung đã qua đời, ông không muốn ở lại Trường An.
Mùa đông có băng, nên Vân Na liền có kem để ăn, thứ này rưới mật ong lên ăn ngon vô cùng, nhưng Ngu Tu Dung không cho nó ăn nhiều.
Nhìn kem Tam Phì bê lên chỉ có một chén nhỏ, Vân Na ngã ra giường lăn lộn ăn vạ.
Ngu Tu Dung chẳng chiều nó, nàng còn đang bận chuẩn bị vật phẩm để trượng phu đi điếu tang.
Về phần Vân Na quấy thế nào nàng cũng không cho nó ăn thêm kem, đứa bé này rất giỏi được đằng chân lân đằng đầu, cho nó thêm một bát là đòi thêm một chậu.
Đi điếu tang vốn không cần tặng quá, nhưng Lý Tích lên tiếng rồi, nói Ngạc Quốc công bao năm qua chìm đắm luyện đan, phá rất nhiều gia sản.
Ý tứ rõ ràng, đi phúng điếu mang nhiều tiền chút, bớt đi thứ nước mắt không đáng tiền.
Vân Sơ buổi sáng tới nha môn về thì Vân Na tủi thân ăn chút kem ít ỏi của mình, thấy ca ca về, đổ hết kem vào miệng, kéo tay ca ca vào bếp, thì thầm to nhỏ gì đó.
Đợi Vân Sơ lần nữa quay về, Ngu Tu Dung trách:" Mùa đông để nữ hài tử ăn nhiều thứ lạnh như vậy, chàng thấy là chuyện tốt à?"
Vân Sơ giải thích:" Năm xưa khi ở Tây Vực, mùa đông năm đó không có cái gì ăn, ta vò một nắm tuyết lại cho vào bát, nói dối Vân Na, nói đó là bánh kem mới dỗ được nó ngừng khóc ... "
Lần nào cũng thế, cứ ngăn cản nha đầu đó làm gì là y như rằng ca ca nó sẽ kể một câu chuyện quá khứ buồn thảm ứa nước mắt để dung túng cho muội muội. Ngu Tu Dung khẽ cắn môi, chẳng lẽ hồi nhỏ nàng chịu khổ ít hơn sao, nhưng ai bảo nàng không có ca ca thương:" Chỉ lần này thôi đấy, lần sau chuyện ở nội trạch chàng quản ít thôi. Chuẩn bị đồ phúng điếu cho chàng rồi đấy, đu muộn là thất lễ."
Vân Sơ ra cửa nhìn thấy Vân Na đang bê cả bát kem to ú ụ đang định giấu đi, vì lão bà ở bên cạnh nên nghiêm khắc nói:" Muội ăn ít đồ lạnh thôi, khi đau bụng đừng gọi ta."
Vân Na cố tình xúc một thìa kem thật lớn cho vào mồm, mặt câng câng thách thức.
Ngu Tu Dung không xen vào, cười nhạt nhìn đôi huynh muội đó làm trò.
Người tới phúng điếu Ngạc Quốc công đông như biển, làm cả một dãy phố ùn tắc, người Úy Trì gia đứng tận đầu đường làm nhiệm vụ điều tiết giao thông. Người đông thì đông, ồn ào thì ồn ào, nhưng chẳng có mấy bi thương.
Nghe nói Ngạc quốc công sắp đi để lời lại --- Lão tử sắp lên tiên giới cho khoái hoạt rồi, đừng mang mặt người chết tới tiễn lão tử.
"Lam Điền hầu tới ~~~"
Quản gia phủ Ngạc quốc công dài giọng báo danh xong Vân Sơ mới chính thức bước qua phủ.
Tới chính đường không ngờ thấy ba lão tặc Lý Tích, Trình Giảo Kim, Tô Định Phương đang ngồi kiểm tra danh sách lễ vật.
Hành vi này vốn vô cùng thất lễ, nhưng người làm thế là ba vị trước mắt thì chỉ khiến người ta hâm mộ, chỉ hận không phải người chết là mình, để còn thu lễ vật.
Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, Quách Đãi Phong đứng sau lưng ba vị lão soái, thi thoảng giải thích cho họ lễ vật có quý trọng không.
Vân Sơ chẳng tới góp vui, y tìm một góc vắng vẻ ít người để ý, thong thả uống rượu.
Đúng thế, Úy Trì gia chiêu đãi khách không phải trà, không phải canh, chỉ có rượu để uống.
Rượu chẳng ngon lành gì, là rượu lục nghĩ phổ thông, bã rượu chưa lọc hết.
Đã chui vào một góc rồi mà vẫn có những kẻ chẳng biết ở đâu ra tới bắt chuyện, vì khỏi phải tiếp chuyện nhiều, Vân Sơ không ngừng uống rượu.
" Lễ vật của Lam Điền hầu, đông hải minh châu một đôi, điền ngọc một đôi, chén dạ quang tửu tuyền một đôi, thuốc sát trùng mười vò, rượu Vạn Niên hai mười vò, gầm mười thếp, chăn bông hai bộ.”
Vân Sơ nghe quản gia đọc danh sách lễ vật mà kiêu ngạo, lão bà làm rất tốt, hậu lễ thế này ít người bằng được.
"Keo kiệt, khi diệt Mạt Hạt bộ, y thu được mấy đấu đông hải minh châu, vậy mà giờ chỉ tặng hai viên à?"
"Y xuất thân Tây Vực, tới giờ còn có muôn vàn liên hệ với bên đó, nghe nói bạch ngọc trong nhà chất đống như núi, vậy mà chỉ tặng hai cái không đáng tiền."
"Thuốc sát trùng do nhà y làm, rượu Vạn Niên do huyện Vạn Niên bán, hôm nay khách đông, vậy mang chút xíu tới như thế à? Nhổ vào."
"Bông do huyện Vạn Niên trồng, có cái xưởng bông lớn như thế, mà mang tới hai mươi bộ chăn, đuổi ăn mày à?"
Tiếng chửi đổng của Lý Tích vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Sơ, y vẫn ngồi đó vững vàng uống rượu. Giờ mới xem như uống ra chút tư vị, coi tiếng mắng chửi của Lý Tích không khác gì đàn trợ hứng.
Trước kia còn quan chức thì Lý Tích ít nhiều cố kỵ giữ thể diện, từ khi cáo lão rồi, lão già này ngày một sống buông thả. Bình thường lão ta thấy vãn bối, không chửi thì mắng, khi lên triều còn quá đáng hơn, thậm chí còn khóc lóc ăn vạ với Lý Trị.
Lý Trị lại khoái món này, đối với ông già không còn chút thực quyền nào này, tỏ ra vô cùng tôn kính, chỉ cần yêu cầu ông ta đừng quá nghịch thiên, cơ bản sẽ đồng ý. Thậm chí rất lo lão già này tửu sắc quá độ lăn quay ra đó, còn phái y giả có y thuật cao minh nhất, mỗi tháng tới thăm hỏi một lần.
Được hoàng đế nuông chiều như thế nên lão già này ai cũng dám chửi, hôm nay khó khăn lắm mới tóm được Vân Sơ nên chửi y một chập là lẽ thường tình.
Vân Sơ rất dứt khoát, cởi ngọc bội đeo ở hông, rút trẫm đeo trên đầu, lấy một cái đũa trên bàn để gài tóc, móc trong ống tay áo có ít xu lẻ nào là đặt hết trước mặt Lý Tích. Sau đó nhe răng ra quay về chỗ uống rượu như xung quanh chết sạch rồi vậy, bộ dạng không coi ai ra gì rất chướng mắt.