Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 644 - Q3 - Chương 154: Tác Thành Lứa Đôi.

Q3 - Chương 154: Tác thành lứa đôi. Q3 - Chương 154: Tác thành lứa đôi.

Mặc dù bao năm qua Vân Sơ chẳng dạy dỗ được Vân Na chút học vấn nào, ít nhất y thành công bồi dưỡng lên tính cách độc lập, có cách suy nghĩ riêng của Vân Na, chẳng sợ nó bị người ta nhồi nhét mấy thứ linh tinh vào đầu nữa.

Nhưng cái đứa bé đầu to đang chổng mông tụng kinh thì không được rồi.

Tỷ khâu ni dốc hết gan ruộn dạy dỗ Vân Na chẳng ăn thua, bất giờ là quỷ đầu to Lý Tư lại học rất tốt, nhìn nó ngồi gõ mõ đọc tiếng Phạm lưu loát, tỉ khâu ni vô cùng vui mừng.

Vân Sơ đi thằng vào phòng, tóm tổ áo Lý Tư nhắc lên, kẹp nó vào nách không nói không rằng bỏ đi. Con bé này cũng chẳng thông minh gì, chẳng may học được Phật pháp, không chịu gả cho người một lòng dấn thân vào Phật môn thì không hay.

Sai Cửu Phì tới rừng trúc bắt một con gấu trúc về, y thà để nó chơi với bọn gấu ngốc còn hơn chơi với tỉ khâu ni.

"Sao hôm nay trông phu quân vui thế?" Ngu Tu Dung đang làm yếm cho con chẳng cần ngẩng đầu, chỉ nghe bước chân của Vân Sơ là nàng nhận ra tâm trạng của y:

"Chuyện tính toán bao lâu cuối cùng đã xong, có thể ở nhà một thời gian rồi."

Vân Sơ lấy mõ trong tay Lý Tư, vỗ vào mông nó một cái:" Sau này không được đụng vào thứ này, nghe chưa?"

"Lại đây xem cái này." Ngu Tu Dung vẫy tay gọi, thế là cái miệng sắp mếu đi của Lý Tư bình thường trở lại, trèo lên giường, ngồi dựa vào lòng Ngu Tu Dung cùng nàng nghiên cứu áo yếm:

Đó là bản lĩnh thần kỳ của Lý Tư, chỉ cần nó khóc một cái, ai cũng có cảm giác, chuyện bi thảm nhân gian đến thế là cùng. Nhưng chỉ cần muốn ngừng là ngừng ngay được.

Cách đó không xa, hai huynh muội Vân gia thì đang cầm từng cái thẻ gỗ ghi đầy chữ trên bàn đọc, chúng được Ngu Tu Dung dạy học rồi.

Mặc dù rõ ràng chúng chỉ đọc bậy thôi, Vân Sơ và Ngu Tu Dung không sửa.

Ngu Tu Dung không coi trọng tiền tài, để thôi nương tử an bài, chỉ có chuyện liên quan tới bốn đứa bé là nàng tự làm.

Từ chuyện nhỏ nhặt nhất như cho chúng ăn, ngủ, tới làm áo, mũ, giày, dù trong nhà rất nhiều phó phụ, nàng không để người khác đụng vào.

"Từ lúc phu quân trở về, hôm nay thiếp mới thấy phu quân vui vẻ một chút."

"Ừ, có nhiều việc ta nghĩ chưa thông, giờ mới ổn định được. Có vài việc ta phải nói với nàng để nàng biết, sau này chớ bước nhầm ..."

Vân Sơ dắt tay Ngu Tu Dung rời khỏi phòng, đi bộ trong hoa viên không lớn lắm trong nhà, kể cho nàng tất cả mọi chuyện từ lúc rời Trường An, từ lớn tới nhỏ, không bỏ sót chút nào.

Hoa viên thực sự không lớn, một hòn giả sơn đặt sát góc tường, một cái chòi nghỉ mát dựng trên ao nhỏ, con đường nhỏ lát đá vòng qua khóm trúc xanh, vài chậu hoa, chum lớn trồng sen. Tuy nhỏ cũng thành không gian riêng tư kín đáo.

"Nói thế thành Đại Hành đã thành hình rồi sao?" Ngu Tu Dung ngạc nhiên lắm, trượng phu còn gây dựng cả một tòa thành:

"Một tòa thành muốn thành hình trong thời gian ngắn nào dễ dàng như thế. Sau này còn phải tốn thêm mấy chục năm dần dần lắng đọng, bỏ đi những thứ phù hoa, thì thành Đại Hành mới có thể bình thản đối diện với biến động thế giới. Tới lúc đó mới tính là đứng vững."

"Chuyện làm ăn ở Trường An của nhà ta không cần mở rộng nữa, vậy là đủ rồi, chuyện phú quý cầu trong nguy hiểm phải cấm ở nhà ta. Thành Đại Hành chỉ là nước cờ ta thuận tay bố trí, cứ để nó phát triển hai mươi năm, đợi nhân đinh trong nhà ta hưng vượng hẵng hay." Thiết Tâm Nguyên dặn, y không muốn giống các đại tộc khác, thấy lợi ích là dốc sức khai thác:

"Muốn nhân đinh hưng vượng thì một mình thiếp không được đâu." Ngu Tu Dung vừa nói vừa nhìn chằm chằm Vân Sơ:

"Nàng có nhìn kiểu gì thì nhiệm vụ đó vẫn đặt lên người nàng thôi."

"Thiếp thân rất rộng lượng, phu quân là hầu gia, theo lý có thể cưới ba nữ nhân tiến môn, đều được ăn bổng lộc triều đình. Bằng vào dáng vẻ tài hoa của phu nhân, không thiếp khuê nữ nhà tốt xếp hàng vào nhà ta."

Vân Sơ bẹo má Ngu Tu Dung, bất kể nàng nói thật hay không, hiện giờ y không nghĩ tới chuyện đó, ngắt một chiếc lá còn sót lại xoay tròn trên đầu ngón tay:" Nhà ta có ít người dùng quá, phải bồi dưỡng một ít."

"Bồi dưỡng thế nào? Thiếp không biết."

"Mở học đường đi ..." Vân Sơ nói xong thấy Ngu Tu Dung không để tâm lắm, vỗ mông nàng:" Có chuyện gì mà không thể nói chứ?"

Ngu Tu Dung dựa vào người Vân Sơ:" Thời gian qua có một tin đồn, liên quan tới nữ nhân Thổ Phồn ..."

Vân Sơ hiểu ra, nghĩ tới chuyện này cười ha hả:" Yên tâm đi, cho nàng biết đây là nguyên nhân vì sao hôm nay ta vui vẻ như thế, chuyện này có người thay ta rồi. Hơn nữa theo ta thấy, đó mới là lương duyên trời ban, cho nàng biết, phu quân nàng vừa làm việc tốt lớn, tác thành cho hai người khổ nạn …."

............ ..........

Hạ Lan Mẫn Chi rút cái trâm từ vai ra, thấy Đốn Châu còn định há miệng cắn, nói:" Cô đừng có ngang ngược, đợi cái chân này của ta lành rồi, ta sẽ cho cô biết lợi hại của nam nhi Đại Đường, vừa xong chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà thôi."

Đốn Châu bị Hạ Lan Mẫn Chi lột trần truồng lần nữa há miệng cắn lên ngón tay đầm đùa máu của Hạ Lan Mẫn Chi.

Cắn rất mạnh.

Nhìn máu từ tay mình chảy vào miệng Đốn Châu, tràn ra tự khóe miệng nàng, chảy lên bầu ngực thiếu nữ không lớn, hình dáng đẹp đẽ tựa búp măng, mịn màng như mỡ đông, dòng máu đỏ ngoằn ngoèo như rắn chảy lên đó tạo thành vẻ đẹp biến thái.

Hạ Lan Mẫn Chi tựa hồ chẳng thấy đau, dùng bàn tay còn lại vuốt vẻ mái tóc Đốn Châu, tựa hồ hưởng thụ cơn đau đó.

Đốn Châu không hiểu Hạ Lan Mẫn Chi nói gì, Hạ Lan Mẫn Chi cũng chẳng hiểu Đốn Châu nói gì, nhưng không sao hết, nam nữ ở cùng một chỗ, chỉ cần hành động là được.

Dù vết thương làm ảnh hưởng tới phát huy phong đỏ của hắn, nhưng vẫn khiến thiếu nữ Thổ Phồn đó thỏa mãn cực độ.

Nữ nhân qua tay Hạ Lan Mẫn Chi quá nhiều, hắn có kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Hôm nay vốn chỉ định làm quen với nhau một chút, trên cơ sở chung một kẻ thù thiết lập quan hệ để sau này tiến tới.

Thế rồi bị nữ nhân đó điên cuồng cắn xé, hai người quấn lấy nhau, kết quả thành thế này.

Cả hai đều thương tích đầy mình, trên giường loang lổ máu, có điều toàn là máu trên người Hạ Lan Mẫn Chi.

Nữ nhân phía dưới chẳng còn tấm thân hoàn bích, cũng phải, người Thổ Phồn không để ý tới cái đó. Chỉ có người Đường giả dối mới để ý thôi.

Hạ Lan Mẫn Chi cười ha hả lê thân thể trần truồng lên xe lăn, chẳng che đậy gì, cứ thế dùng hai tay đẩy bánh xe lớn, rời khỏi phòng Đốn Châu. Hắn đi rất dứt khoát, còn quay đầu cười với nàng.

Kệ Đốn Châu ở sau kêu gào thế nào cũng không quay đầu.

Mất nửa cái mạng mới rời khỏi được gian phòng đó, khi đám hoạn quan đỡ Hạ Lan Mẫn Chi lên giường thì hắn ngất xỉu rồi.

Đám Lão Hà, Phó Cửu Đỉnh tới nơi thì toàn thân Hạ Lan Mẫn Chi đã thủng lỗ chỗ, máu me be bét. Nghe những người khác kể lại đầu đuôi câu chuyện, cả Lão Hà cũng phải giơ ngón cái khen ngợi tên này.

Bình Luận (0)
Comment