Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 643 - Q3 - Chương 152: Vân Na Trả Giá.

Q3 - Chương 152: Vân Na trả giá. Q3 - Chương 152: Vân Na trả giá.

Khi Hàn quốc phu nhân đang chuẩn bị đi thì bên ngoài có tiếng quát tháo, tiếng chiến đấu, tiếng vũ khí va chạm, Hạ Lan Mân Chi cả kinh:" Kẻ nào dám xông vào Hoàng Thành hành hung?"

Ngược lại với nhi tử, Hàn quốc phu nhân bình tĩnh hơn nhiều, có vẻ đã biết chuyện gì đó, nhìn ra ngoài một lúc, sau đó cười khúc khích nói:" Nữ tử Thổ Phồn kia sai người mai phục Vân Sơ, hai bên đang đánh nhau. Chuyện này không phải lần đầu đâu, nghe nói cứ hai ba ngày lại đánh nhau, cả bệ hạ nghe thấy cũng chỉ biết lắc đầu."

"Tên Nhị Bách Ngũ này đúng là thứ võ nhân ít học, gặp chuyện gì cũng chỉ biết lấy nắm đấm giải quyết. Sớm muộn gì y cũng chết vì chuyện này."

"Được rồi, con nghỉ đi. Nhớ, mọi chuyện nhị di con làm vì muốn tốt cho con thôi."

Hạ Lan Mẫn Chi cười:" Con biết, con biết, tất cả là muốn tốt cho con."

Hàn quốc phu nhân thấy nhi tử đã nhắm mắt lại liền nhón chân rời đi, bà không hỏi vết thương trên người nhi tử từ đâu ra, nếu hắn đã nói bị ngã thì cứ coi bị ngã đi ...

Cuộc chiến bên ngoài kia đã kết thúc, Vân Sơ đem hết đám võ sĩ Thổ Phồn bị mình đánh gục ném lên giường Đốn Châu, vì giường quá nhiều người nên sập luôn, thế là thái y viện vang vọng tiếng chửi bới độc ác ..

Hạ Lan Mẫn Chi ngủ một giấc tới tận hôm sau, chân truyền tới cơn đau xoáy vào tim, mười ngón tay vì không còn móng càng đau tới khiến hắn phát cuồng.

Mẫu thân hắn để lại mấy hoạn quan, giúp hắn làm vệ sinh, bọn họ đều là người quen hậu hạ người khác, làm việc rất chu đáo.

Hạ Lan Mẫn Chi phát hiện trong phòng có một thêm một cái ghế, cái ghế này rất lạ, có hai cái bánh xe lớn cùng hai bánh xe nhỏ.

Tuy chưa từng thấy loại ghế này bao giờ, nhưng Hạ Lan Mẫn Chi đoán ngay ra được nói dùng để làm gì, sai hoạn quan khiêng mình lên ghế, đẩy ra ngoài tắm nắng, hắn muốn cảm thụ sự tồn tại của gió.

Ra ngoài hành lang không ngờ thấy Vân Sơ đi theo một ông già tóc bạc chạy qua chạy lại làm sai vặt, nữ từ Thổ Phồn kia ở trong phòng thông qua thị nữ chửi bới y, y chẳng đáp lại.

Đợi lúc Vân Sơ đi qua bên cạnh, Hạ Lan Mẫn Chi không nhịn được hỏi:" Năm xưa ngươi đánh cả ta, sao lần này lại khoan dung với nữ tử đó như thế?"

Vân Sơ hậm hực:" Đi mà hỏi nhị di của ngươi ấy, ta mà đánh gãy chân bà nương này thì nhị di ngươi sẽ đánh gãy chân ta. Nhị di ngươi là người nói được làm được, ngươi hẳn không lạ gì."

"Nói vậy thì nữ nhân bên trong đó quan trọng lắm à?"

"Nghe nói ai hàng phục được cô ta nghe nói ngang với việc có được nửa Thổ Phồn. Ta thì chẳng muốn dây vào, cô ta là con ác ma ai dính vào thì chết thế nào cũng không biết ..."

Hạ Lan Mẫn Chi nở nụ cười quen thuộc:" Ta giúp ngươi thoát khỏi cô ta."

"Ngươi tự chuốc lấy đấy nhé." Vân Sơ nói trước:" Định giúp ta thế nào?"

Hạ Lan Mẫn Chi ra hiệu cho Vân Sơ tới gần:" Đánh ta một trận, sau đó ném cả người lẫn xe của ta vào phòng nữ nhân đó."

"Sau đó đợi hai bọn ta thông đồng đối phó với ngươi, như thế ngươi sẽ được giải thoát."

Vân Sơ nhìn tình hình của Hạ Lan Mẫn Chi, lắc đầu:" Ném ngươi dễ khiến ngươi bị gãy xương lần nữa lắm."

Hạ Lan Mẫn Chi trấn an:" Không sao đâu, ta cũng giống ngươi, nếu làm bừa sẽ bị xử lý rất thảm. Kéo theo nữ nhân đó điên cùng, có lẽ không sao."

"Nơi này toàn là danh y, cùng lắm nắn lại một lần là xong, sợ gì chứ."

Vân Sơ đi xoay quanh cái xe lăn, tấm tắc nói:" Ngươi tàn nhẫn với bản thân thật đấy, có thể so với nữ nhân đó, cô ta bị ta treo lên cổng chợ phường Tấn Xương bà ngày mà không cầu xin một câu. Ngươi nghĩ cho kỹ đi, đừng để người ta ngược đãi tới không chịu nổi lại đi khóc lóc với nhị di ngươi, cuối cùng ta lại là người xui xẻo."

Hạ Lan Mẫn Chi bình thản như không nói:" Trừ mặt ra thì đánh đâu cũng được, càng thảm càng tốt."

"Ngươi đã thảm tới không thể thảm hơn rồi."

Vân Sơ nói xong thình lình kéo vải quấn tay Hạ Lan Mẫn Chi, tức thì hắn gào một tiếng không giống con người, toàn thân vì đau đớn mà kéo căng ra như khúc gỗ.

Tên hoạn quan trông coi vừa định xông tới ngăn cản Vân Sơ thì bị ý đá ngã, tiếp đó nhấc cả người lẫn xe lên đi vào phòng Đốn Châu. Trong tiếng la hét của Đốn Châu, y ném cái xem xuống chiếc giềng vừa mới thay.

Dù mười ngón tay đau thấu tim, Hạ Lan Mẫn Chi vẫn bình tĩnh hơn người, vì bảo vệ Đốn Châu mà đẩy xe lăn sang bên, hắn rên lên người Đốn Châu.

Vân Sơ thấy Hạ Lan Mẫn Chi và Đốn Châu đã ôm chặt lấy nhau thì cười ha hả xông ra đá bay võ sĩ Thổ Phồn, tóm cổ thị nữ, ném từng người một ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó nhe răng cười với đám người Thổ Phồn.

Chuyện đã làm tới đây rồi thì còn lại cứ giao cho Hạ Lan Mẫn Chi thôi, bây giờ Vân Sơ tràn trề lòng tin vào hắn.

Đánh ngất hết hộ vệ lẫn thị nữ Thổ Phồn để bọn chúng không phá hỏng chuyện tốt của người ta, người Thái y viện không cần dặn dò gì hết, trừ mấy vị đại lão dám vào đó chữa bệnh, người khác tránh xa rồi.

Nghe trong phòng có tiếng dã thú cắn xé nhau, Vân Sơ hài lòng, giai đoạn hai của y vậy là xong, nhanh gọn hơn tên vô dụng Ôn Nhu kia nhiều.

Khi Vân Sơ vui vẻ cưỡi ngựa từ Hoàng Thành về nhà thì thấy Vân Na đang quỳ trên bồ đoàn gõ mõ tụng kinh.

Lần này dạy nó tụng kinh là một lão ni già lắm rồi.

Trước kia Vân Sơ nghĩ hòa thượng hay tỉ khâu ni thì cũng là người tụng kinh tu hành thôi. Khi tỉ khâu ni đó tới Vân gia y mới biết tụng kinh cần vần luật, khi âm nhạc nổi lên, đi đứng ngồi nghỉ đều có quy củ.

Âm nhạc Phật giáo do phạm bái phát triển thành.

Phạm bái bắt đầu từ thời Tam Quốc, nguyên bản từ thanh minh trong ngũ minh của Thiên Trúc, nói thông tục là âm thanh tăng lữ niệm kinh.

Là môn học rất quan trọng trong tu hành của Phật môn.

Trương kia Vân Na lười kiếm đủ lý do trốn học, mang tiếng Phật nữ mà chẳng thuộc nổi một bài kinh nào, giờ thì nó phải học bù.

Huyền Trang giáo dục Vân Na theo kiểu thuận theo tự nhiên, Vân Sơ giáo dục Vân Na theo kiểu bồi dưỡng hứng thú.

Thôi nương tử từng dạy Vân Na, dạy được chút xíu, Vân Na lớn hơn một chút đã biết dùng vẻ mặt đáng thương đánh bại bà. Ngu Tu Dung về Vân gia cũng định cải tạo Vân Na, suýt nữa bị Vân Na đồng hóa.

Thế là Vân Na lại sống tự do theo ý mình.

Kết quả thuận theo tự nhiên bao năm, vui vẻ bao năm rồi, giờ thiếu nữ Vân Na phải thanh toán hóa đơn cho tuổi thơ sống buông thả.

Huyền Trang cho rằng, Vân Na dù chẳng biết gì cũng vẫn là Phật nữ, nhưng những người khác trong Phật môn không nghĩ thế, bọn họ cho rằng người bất học vô thuật không thể đảm nhận được vị trí trọng yếu đó.

Thế là bọn họ nghĩ mọi cách nhét đủ thứ học vấn vào đầu Vân Na.

Cứ nghĩ rằng Vân Na sẽ thống khổ lắm, khi Vân Sơ ghé qua thăm muội muội, thấy Vân Na nhảy mắt với mình, y biết bao khổ công của tỷ khâu ni đức cao vọng trọng kia trôi theo dòng nước rồi.

(*) Tỉ khâu ni là nữ giới xuất gia, chúng ta hay gọi tắt là ni sư, ni cô, ni bà … à không có ni bà.

Bình Luận (0)
Comment