Vân Sơ tưởng tượng cảnh Chung Quỳ mặc chiếc áo đỏ ngồi trong diêm la điện, cảm thấy không còn vị trí nào thích hợp với hắn hơn, cười to:" Tốt, chuyện hay."
Ôn Nhu hậm hực: "Ta bị đem xuống địa ngục lồng hấp đem hấp, cuối cùng thành thịt khô mà ngươi còn thấy hay à?"
"Lão Chung tuy thông minh, nhưng nhìn mọi thứ trắng đen quá rõ ràng, hắn chỉ thấy chuyện ác ngươi làm, không nhìn ra căn nguyên việc làm của ngươi. Mỗi việc ngươi làm không phải xuất phát từ lợi ích cá nhân, mà là vì thiên hạ."
Vân Sơ an ủi tên đồng bọn:" Nếu ngươi thấy trong lòng không thoải mái thì dẫn người đi thăm hết lý phường lớn nhỏ trong huyện sẽ thấy."
"Thấy cái gì?" Ôn Nhu uể oải, xem ra lá thư của Chung Quỳ cũng có tác động tới hắn, người thời đó ai cũng tin địa ngục tồn tại:
Vân Sơ cắm thương vào giá binh khí đi vào phòng:" Thấy lão tử làm ra bao nhiêu chuyện lợi bách tính lợi dân sinh chứ sao nữa ... Như thế ngươi không còn sợ cái âm tào địa phủ của Chung Quỳ , nếu đám đầu trâu mặt ngựa âm phủ còn định trừng phạt ngươi, ngươi dẫn theo mấy chục vạn người từng được ngươi giúp đỡ chém chết diêm la."
Ôn Nhu mắt sáng lên:" Cũng phải, bách tính trước kia mùa đông trốn trong nhà húp cháo loáng, giờ bê bát cơm lớn ngồi ở góc tường ăn, còn có cả thịt, trong bát cơm lớn đó có một phần công lao của lão tử. Lão tử giúp bao nhiêu sinh linh, sợ gì âm tào địa phủ chứ?"
Vân Sơ lấy áo choàng mặc lên người:" Ta tới Thái y viện một chuyến xem thế nào, hi vọng Hạ Lan Mẫn Chi đủ kiên cường, nếu chưa đủ ta giúp hắn một chút."
Kế hoạch giai đoạn một do Ôn Nhu phụ trách đã thành công mỹ mãn, giai đoạn hai là Vân Sơ chịu trách nhiệm, Ôn Nhu tò mò hỏi:" Chuyện nam nữ ngươi thực sự có cách à? Có phải ngươi định cho bọn họ dùng xuân dược sau đó nhốt cả hai vào phòng tối, khi có con mới thả ra không?"
"A, ta biết rồi, có phải trước kia ngươi và Địch Nhân Kiệt dùng xuân dược với Công Tôn, ba người các ngươi cùng điên đảo loan phượng, cho nên giờ mới không rõ đứa bé là con ai chứ gì?"
Vân Sơ nhìn cái bộ mặt háo hức của Ôn Nhu một lúc lâu mới nói:" Vừa rồi ta sai, Chung Quỳ chỉ đưa ngươi vào địa ngục lồng hấp cũng là quá xem thường ngươi, loại như ngươi phải xuống thêm vài tầng nữa mới đúng."
Nhưng sai lầm không sửa được nữa rồi, Ôn Nhu đã tìm thấy cơ sở đàng hoàng cho việc mình làm, bĩu môi:" Hắn làm ra địa ngục, tương lai lão tử hứng lên lập ra mười tám tầng trời ..."
Vân Sơ không buồn nghe Ôn Nhu kể thiên đình thối nát của hắn, lấy khăn vải buộc mặt chỉ còn lộ ra cái mắt, nhảy lên ngựa tới Hoàng Thành.
Khi Vân Sơ tới Thái y thự thì Lão Hà đã nối lại xương cho Hạ Lan Mẫn Chi rồi.
Vân Sơ nhìn mười ngón tay không còn móng, sưng lên như củ cải của Hạ Lan Mẫn Chi, vậy mà trên mặt hắn vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng, tựa hồ chút đau đớn này với hắn không lạ gì cả.
Chỉ là tóc mai hắn đẫm mồ hôi chứng tỏ cơn đau là có thật.
Vân Sơ không khỏi nhíu mày:" Rốt cuộc Chu công đã trải qua chuyện gì thế?"
Hạ Lan Mẫn Chi thấy Vân Sơ đi vào, dùng ống tay áo lau mồ hôi:" Huyện tôn nhận được báo án nên tới đấy à?"
"Không phải, đêm qua huyện Vạn Niên bình yên vô sự, tới người vi phạm giới nghiêm cũng không có một ai."
"Thế có người chết rét trên đường không?"
Vân Sơ thở dài:" Từ lúc vào mùa đông, ngày nào cũng có, hôm qua Kim ngô vệ nhặt được chín người, sáng nay đưa tới nghĩa trang, lúc này chắc là hỏa thiêu rồi."
" Chẳng phải thường để xác ở nghĩa trang cho người thân tới nhận à? Vì sao thiêu vội vã như thế?"
"Vì có người thiện tâm tài trợ than củi."
Hạ Lan Mẫn Chi cười hài lòng:" Tốt, thế giới này đúng là còn rất nhiều người tốt."
Tán thưởng người tốt xong Hạ Lan Mẫn Chi không nói gì thêm nữa, cứ ngồi đó mặc cho Lão Hà xử lý vết thương cho mình, từ đầu tới cuối trên mặt hắn luôn mang nụ cười phù hợp với quý công tử, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Không bao lâu sau Hàn quốc phu nhân dẫn theo cả đoàn người vội vàng tới thăm nhi tử, nhìn hắn chân bó thạch cao, tay quấn vải, chưa hỏi nguyên do, bà ta đã nổi giận quát mắng:" Sao ngươi không chịu nghe lời?"
Hạ Lan Mẫn Chi cười:" Lần này con hiểu rồi, sau này nhất định nghe nghe lời, tranh thủ thành người hữu dụng với nhị di."
Phản ứng của hắn làm Hàn quốc phu nhân nhất thời không nói được gì, nhìn Hạ Lan Mẫn Chi hồi lâu, không nhận ra chút oán hận nào trong lời nói hay ánh mắt của hắn. Miệng bà ta mấp máy một lúc rồi thở dài:" Nếu được như thế thì tốt."
Dù gì cũng là nhi từ đứt ruột sinh ra, dù đã thất vọng với hắn tới cực điểm, nhưng tình thương của người mẹ vẫn còn. Hàn quốc phu nhân ngồi xuống, nói chuyện đa phần là giáo huấn, trách mắng nhưng vẫn có sự quan tâm trong đó, nhìn nhi tử thê thảm như vậy, lòng cũng đau đớn.
Đang trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ, rồi tiếng nữ nhân quát tháo, là tiếng Thổ Phồn. Hàn quốc phu nhân hạ giọng xuống nói nhỏ:" Ở trong thái y viện này có một nữ nhân Thổ Phồn chữa bệnh, con tránh xa cô ta ra."
Hạ Lan Mẫn Chi chẳng bật tâm:" Con trêu chọc vào cô ta làm gì?"
Thấy vẻ mặt hời hợt của nhi tử, Hàn quốc phu nhân không yên tâm chút nào, thấy nếu không nói rõ lợi hại trong chuyện này thì hắn không coi trọng.
"Nay Đại Đường đã uy chấn bốn phương, chỉ có Thổ Phồn là chưa hoàn toàn thần phục. Nhị di con muốn thông qua lôi kéo Tượng Hùng bộ gây chia rẽ, làm suy yếu Thổ Phồn."
"Tiểu nữ tử này nghe nói là nhân vật rất quan trọng, bệ hạ đang tìm kiếm hảo nam tử trong số huân quý, cùng nữ tử này ghép đôi, như vậy có thể gài một cái đinh vào Thổ Phồn."
"Chuyện này vạn vạn lần không thể có sai sót."
"Con đó, chuyện quan trọng như vậy mà không biết gì, nếu bình thường con cũng chú ý trời triều chính, bớt làm chuyện mất mặt đi, nói không chừng mẹ sẽ tranh thủ cơ hội này cho con."
"Ngay cả tên Nhị Bách Ngũ còn ở trong danh sách khảo sát, chẳng lý do gì mà con không được. Nhưng con xem, giờ chân con thế này ... bảo mẹ nói sao đây."
Nếu là mọi khi Hạ Lan Mẫn Chi nhất định sẽ cãi lại sẽ nói vài câu khó nghe, lần này hắn chỉ im lặng, thi thoảng phụ họa vài câu.
Hạ quốc phu nhân thở phào:" Được rồi, mẹ phải đi rồi, để lại cho con vài người hầu hạ, con muốn tiểu tư hay là tỳ nữ. Hay là mẹ xin vài hoạn quan tới hầu hạ con nhé."
"Mẹ cứ thấy thế nào tiện thì làm." Hạ Lan Mẫn Chi gật đầu:
Hàn quốc phu nhân do dự một lúc rồi đứng dậy, trước kia mặc dù đứa nhi tử không nghe lời này luôn chống đối lại bà, nhưng bà hiểu phần nào nguyên đó, nên chưa bao giờ từ bỏ.
Bây giờ nhi tử tuy nghe lời, song lại có vẻ xa cách, Hàn quốc phu nhân thở dài:" Nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa mẹ lại tới thăm con."
Hạ Lan Mẫn Chi đột nhiên hỏi:" Mẹ vẫn làm việc thiện chứ?"
"Ừ, mẹ vẫn tụng kinh, bố thí, mong con được bình an."
"Mẹ từng bố thì than củi cho nghĩa trang chưa?"
"Rồi, than củi hai huyện Vạn Niên, Trường An đều do mẹ bố thí, tốt những trăm quan đấy. Chẳng biết vì sao họ lại dùng nhiều than củi như vậy."
Hạ Lan Mẫn Chi cười, lần này là nụ cười thực sự, cười rất vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng đều:" Dùng để thiêu người chết đấy, chuyện này mẹ làm rất tốt."
Hàn quốc phu nhân lâu lắm rồi mới nghe thấy nhi tử khen mình, vui lắm:" Đợi con khỏe rồi mẹ sẽ bố thí nhiều hơn."