Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 641 - Q3 - Chương 151: Mười Tám Tầng Địa Ngục.

Q3 - Chương 151: Mười tám tầng địa ngục. Q3 - Chương 151: Mười tám tầng địa ngục.

Trường An vào mùa đông tiêu điều cô tịch, băng tuyết là nhân vật chính nơi này, dù là bọn sóc thích nắng ấm cũng trốn thật sâu trong những hốc cây, không tùy tiện bò ra ngoài. Chúng trốn ở chỗ gió không thể thổi tới, sống bằng thức ăn tích góp trước đó ... Hoặc nhịn đói.

Một cái đầu nhỏ từ trong hốc nhô lên, con sóc chuyển tới nơi này vì vắng vẻ, yên tĩnh, hôm qua được một phen kinh hoàng.

Đến sáng thấy tình hình êm xuôi mới thò cái đầu ra thăm dò.

"Có ai không ..."

Vụt, cái đầu nhỏ thụt lại tức thì.

Phủ Chu quốc công nằm khu phú quý, buổi sáng lạnh thế này không có nhiều người qua lại, rất lâu sau có một lão giả nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới mở cửa ra, liền nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chi ngồi dựa vào hiên cửa, chắp tay cười với lão giả.

"Làm phiền lão trượng thay ta thông báo với phường chính một tiếng, nói Hạ Lan Mẫn Chi của phủ Chu quốc công không may ngã gãy chân, mời tới cứu viện."

"Được được, lang quân cứ ngồi đó ..." Lão giả qua đường cũng là người nhiệt tình, vội vàng đi ngay:

Hạ Lan Mẫn Chi lê người ra ngồi ở ngưỡng cửa, nhìn mảnh đất trống sạch sẽ không có bất kỳ một cái gì trước phủ Chu quốc công, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp.

Dưới gốc cây sát tường phường chẳng có cái quán nhỏ nào bắc dựa vào đó, nhìn kỹ mới thấy trên tường phường còn dấu vết bếp lò cháy để lại, chẳng có phụ nhân béo cười thật tươi đon đả chào hỏi hắn cứ như đứng bên cửa đợi sắn.

Sàn lát đá rất sạch, phủ lên lớp băng mỏng lấp lánh.

Dưới ngưỡng cửa cũng có băng, Hạ Lan Mẫn Chi tựa hồ ngửi thấy mùi máu tanh bốc lên sau lớp băng trắng muốt đó.

Bọn chúng dù khéo tới mấy chẳng xóa bỏ hết tất cả, trên vân gỗ ngưỡng cửa có chấm đỏ, hẳn đó là máu của Tiết Trường Phong để lại.

Hạ Lan Mẫn Chi run run giơ bàn tay bật móng ra ngoài, hắn chẳng hề đau đớn, vì một nơi khác đau hơn, tay ấn chặt vào tim, nói với khoảng trống: "Trường Phong huynh, giờ đã hiểu hàm nghĩa câu tùng bách rụng hết lá mới biết thế nào là lạnh chưa ... Tên khốn kiếp lạc quân ngươi ... Biết lạnh chưa? Gió lạnh đi tới đâu, cỏ cây chẳng sống nổi."

Nói xong Hạ Lan Mẫn Chi dựa vào khung cửa, nhìn mặt trời chẳng có tí hơi ấm nào vừa bay lên, hai mắt nhắm lại.

Không lâu sau một loạt tiếng chân gấp gáp lộn xộn truyền tới, Hạ Lan Mẫn Chi mở mắt, nhìn vị phường chính trước mắt, bình thản nói:" Chân ta bị gãy rồi, đưa ta tới thái y viện đi."

Phường chính nhìn móng tay bật ra của Hạ Lan Mẫn Chi mà rợn người:" Quốc công làm sao lại ra thế này?"

"Chơi đùa ấy mà." Hạ Lan Mẫn Chi nói xong, chợt đờ người, ở trong góc ngưỡng cửa, có một cái khóa vàng nhuốm máu.

Phường chính nhìn theo ánh mắt Hạ Lan Mẫn Chi, vội lấy cái khóa vàng đó đặt vào tay hắn. Hạ Lan Mẫn Chi nắm chặt tay.

Phải thừa nhận Hạ Lan Mẫn Chi khi cười rất đẹp, nhất là khi ánh nắng mùa đông chiếu lên mặt hắn, làm nước da hơi rám nắng tựa như sáng lên ...

Tiết Trước Phong đứng trên Bá Kiều, nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng hắn chẳng vui nổi.

Ân Nhị Hổ bẻ một cành liễu cắm vào ngực hắn, ném tới một bọc hành lý nặng, vỗ vai hắn:" Chủ thượng nói, ngươi muốn đi đâu thì đi, chơi chán rồi thì về."

Tiết Trường phong suy tư:" Có lẽ ta tới Lôi Châu xem sao."

"Í, không phải ngươi muốn tới thành Đại Hành à?"

"Thành Đại Hành lạnh lắm, ta muốn tới ấm áp hơn xem sao."

Ân Nhị Hổ chẳng bận tâm hắn đi đâu:" Nếu tới phương nam tiện thể bố trí ở đó một cái nhà cho bọn ta, chẳng may bọn ta ở Trường An lạnh quá không chịu nổi, có khi cũng chạy xuống phía nam cho ấm."

"Có điều đừng chết ở nơi đó đấy."

"Cút mẹ ngươi đi." Tiết Trường Phong chửi một tiếng, lấy dương liễu Ân Nhị Hổ cắm ở ngực quất mông ngựa, xe ngựa đi qua Bá Kiều, dần biến mất ở chân núi.

Thành Trường An đã chìm sâu vào trong mùa đông rồi, thời tiết ngày một lạnh, thủy đạo đã không đi được nữa, những đội lạc đà mạo hiểm nhất cũng không đi đường vào thời điểm này.

Thế là huyện Vạn Niên trở nên thanh nhàn, chẳng có việc gì để lo nữa.

Đường xá vắng vẻ, chỉ có gió miệt mài thổi qua những con đường vắng, không thể không nói đây cũng là một loại phong tình.

Chức vụ của Ôn Nhu được điều chỉnh, thành huyện thừa huyện Vạn Niên, vừa lên chức hắn lập công ngay, phát hiện Vạn chủ bạ mới tới là người của Bách kỵ ti.

Chả sao, Vân Sơ vẫn không có gì thay đổi, đối xử với Vạn chủ bạ vẫn như trước, không có chuyện gì phải che giấu. Vân Sơ có kinh nghiệm chung sống với mật thám rồi, thậm chí y còn thích tên chủ bạ mật thám này, cứ việc gì gian nan vất vả nhất trong huyện là giao cho Vạn chủ bạ làm, thế là giải quết được bao nhiêu là việc.

Có một huyện thừa giỏi lo liệu chu đáo mọi mặt, có một chủ bạ chống lưng mạnh chẳng sợ việc gì, còn có huyện úy là địa đầu xà đã quá quen thuộc địa bàn. Huyện lệnh Vân Sơ giờ thành người rảnh nhất trong huyện.

Chung Quỳ vẫn ở Chung Nam Sơn xây dựng đạo quán cho sư phụ, nhưng sư phụ của hắn chết rồi, nên Vân Sơ thấy chẳng thà nói hắn xây dựng mộ cho sư phụ.

"Lão Chung có một muội tử đấy, ngươi biết không?" Ôn Nhu đang lục lọi văn thư trong công giải của Vân Sơ hỏi vọng ra:

Thời tiết tây bắc không đơn giản là lạnh mà thôi, chỉ cần ở ngoài trời một lúc gió lạnh khô có thể làm mặt, tay người ta nứt ra, chảy máu.

Vân Sơ vẫn cầm trường thương múa vù vù, mũi thương không ngừng nhè họng kẻ địch giả tưởng đâm, khiến cây cối xung quanh liên tục gặp họa, cành lá rơi lả tả.

"Biết, Lão Chung coi muội tử như mạng."

"Bằng vào bộ dạng hắn, muội tử hắn chẳng khá được. Nếu muội tử hắn làm người ta yêu thích như Vân Na, huynh đệ chúng ta nói không chừng còn có thể đi gặp một chuyến. Huynh đệ chúng ta đều mang phong tư long phượng, nếu bị cô nương nhìn trúng, khả năng làm nàng tổn thương. Ngươi thấy đúng không?"

Nghe giọng điệu Ôn Nhu quái gở, Vân Sơ dừng phá hoại cây cối, nghi hoặc hỏi:" Lão Chung đắc tội với ngươi à?"

Ôn Nhu bước ra cửa nói:" Tên đó hôm qua viết thư cho ta, hỏi ta đem những kẻ thích tung tin đồn vào tầng địa ngục thứ năm là lồng hấp được không?"

"Còn hỏi to, phải ném những kẻ thích tung tin đồn vào lồng hấp bao nhiêu năm mới có thể khiến chúng sợ hãi, không dám nói năng linh tinh nữa."

Vân Sơ ồ một tiếng:" Chung Quỳ định xây cả hệ thống âm tào địa phủ à? ... Khoan đạo gia làm gì có mười tám tầng địa ngục."

Ôn Nhu giọng nhạt nhẽo:" Hắn định đem truyền thuyết Phật môn, gộp chung với âm tào địa phủ của đạo môn, hợp lại làm một. Như thế dù tin đạo, tin phật hay chẳng tin quái gì chỉ tin tổ tông, sau này đều vào âm tào địa phủ của hắn."

"Hắn nói muốn tạo ra địa phủ để nói với người sống, làm nhiều chuyện tốt, tích đức, sau khi chết mới không phải vào địa ngục chịu dày dò vô tận."

Bình Luận (0)
Comment