Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 640 - Q3 - Chương 150: Gió Lạnh Tới Mới Biết Tùng Bách Rụng Lá Cuối Cùng. (2)

Q3 - Chương 150: Gió lạnh tới mới biết tùng bách rụng lá cuối cùng. (2) Q3 - Chương 150: Gió lạnh tới mới biết tùng bách rụng lá cuối cùng. (2)

Hạ Lan Mẫn Chi trước kia sẽ cười nhạo câu nói này của Tiết Trường Phong, nhưng tên đó là lấy bản thân chứng minh rồi, còn chế nhạo người ta nữa thì không phải, ngược lại bản thân hắn bị lời nói đầy cảm xúc làm cảm nhiễm, chỉ là không hiểu:" Chẳng lẽ cả đời ngươi đi theo đuổi những cơn gió."

Tiết Trường Phong giang rộng tay, hưởng thụ cả gió lạnh mang theo mùi lá mục trong đình viện:" Tại ngươi chưa biết thôi, đó mới là hưởng thụ lớn nhất. Đợi ta kiếm đủ tiền rồi, ta sẽ mua thuyền ra biển, nghe tiếng sóng lớn, cảm thụ gió biển. Ta hỏi rồi, người ta nói gió biển mặn lắm, chỉ cần nuốt vào bụng cũng no."

Hạ Lan Mẫn Chi lắc đầu, chia sẻ cảm thụ của mình:" Ta bị đày đi Lôi Châu, sống ở bên biển, biển lớn vô bờ vô bến, giữa nơi biển trời giao cắt chỉ có mây đen phủ kín, rồi sóng ầm ầm vỗ vào bờ biển."

"Trên mặt biển chim chóc kinh hoàng, bay dáo dác, một số bị cuồng phong cuốn lên cao, chúng không ngừng phát ra tiếng thét gào."

"Mỗi lần như thế, ta hướng ra biển hét lớn, nhưng tiếng thét chẳng ra được miệng, bị gió lớn thổi ngược lại bụng, tới âm thanh nhỏ nhất."

"Ngươi tới Lôi Châu rồi à?" Tiết Trường Phong mừng rỡ:

Hạ Lan Mẫn Chi thương tâm gật đầu:" Ta thiếu chút nữa chết bởi độc trùng."

Tiết Trường Phong càng phấn chấn hơn, đi qua đi lại như không biết làm sao phát tiết vui mừng của mình, bất giác cách xưng hô cũng thay đổi:" Hạ Lan, ngươi có biết càng thứ có độc, sau khi bỏ độc đi càng ngon không?"

"Hạ Lan, chúng ta quen biết nhau thực sự quá muộn, nếu ngươi đi Lôi Châu, ta nhất định đi cùng ngươi. Chúng ta có thể đem độc trùng biến thành mỹ vị nhân gian, có thể cùng đứng bên biển nhìn đàn chim chống lại cuồng phong ..."

"Đó là cảnh tượng đẹp nhường nào."

Hạ Lan Mẫn Chi hồi lâu không nói lên lời, kỳ thực hắn cũng phát hiện ra mình có vấn đề, nhưng cái tên thư sinh gầy gò trước mắt này còn có vấn đề hơn. Hai kẻ cùng có vấn đề, bất giác khiến hắn có cảm thấy gần gũi.

Có điều nếu hắn cũng suy nghĩ theo cách Tiết Trường Phong, có lẽ đã sống thành một Hạ Lan Mẫn Chi khác rồi.

"Ta có một căn nhà cỏ ba gian ở Lôi Châu, nếu người tới đó, căn nhà đó là của ngươi."

"Ngươi nói cũng không sai, giờ nghĩ lại ráng chiều bên biển đẹp không sao tả siết, trăng trên biển lớn vô cùng. Người nhà ngư phu đốt lửa bên biển, dẫn đường cho thuyền bè quay về ..."

Nói tới đó bất giác lẩm bẩm: "Tại sao khi đó ta không thấy vẻ đẹp của nó nhỉ?"

Tiết Trường Phong hỏi:" Ngươi về Trường An bao lâu rồi?"

"Bảy tháng lẻ ba ngày." Hạ Lan Mẫn Chi nhớ rất rõ:

"Thêm vào thời gian hao tốn trên đường thì cơ bản một năm đã qua, nếu ta đi bây giờ thì cũng phải mất nửa năm nhỉ."

"Đúng rồi."

"Ngươi là phú gia công tử chẳng biết gì, một năm rưỡi đủ làm một căn nhà cỏ không người ở bị gió biển phá hủy, làm sao còn ở được nữa."

Hạ Lan Mẫn Chi liên tục lắc đầu:" Ngươi không hiểu gì về quyền lực rồi, khi ta rời Lôi Châu có người lệnh quan phủ đương địa phải chăm sóc tốt căn nhà cỏ đó. Nếu ta về Trường An không nghe lời, ta sẽ bị đưa trở lại Lôi Châu, sống ở đó tới hết đời."

"Ngươi tới đó cầm bài tử của ta vào ở, sẽ được chiếu cố rất tốt."

Tiết Trường Phong thấy tâm tình Hạ Lan Mẫn Chi trở nên sa sút, vỗ vai hắn:" Sợ gì người đó chứ, ngươi cứ phạm lỗi đi, ta tới Lôi Châu trước đợi ngươi, tài nấu nướng của ta giỏi lắm, chúng ta bắt hết cá ở đó thử."

Nghĩ tới ăn, bụng Tiết Trường Phong sôi ùng ục, bụng Hạ Lan Mẫn Chi bất giác sôi theo, hai người nhìn nhau cười phá lên, đồng loạt chạy như bay ra cửa phủ.

Hi vọng cái quán nhỏ của bà béo chưa dọn.

Hạ Lan Mẫn Chi nhanh hơn, vừa đá cửa bên, một quả chùy lớn đột ngột xuất hiện trong bóng tối, đập vào cẳng chân hắn, chỉ nghe rắc một tiếng, chân gãy ngay.

Kêu đau đớn ngã xuống Hạ Lan Mẫn Chi nhìn thấy rõ ràng phụ nhân béo tham tiền kia nằm bò ra đất, trượng phu gày gò đen đùa của bà ta cổ ngoặt sang bên, người đổ trên bếp, còn có mấy thi thể ngổn ngang trên mặt đất.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Hạ Lan Mẫn Chi còn đang choáng váng vì đau và sợ hãi thì cái chùy kia đập xuống mặt, Tiết Trường Phong kịp tới tóm cổ áo hắn kéo vào trong.

Rầm! Cái chùy đập xuống đất.

"Chạy!" Tiết Trường Phong hét lớn:

Hạ Lan Mẫn Chi giật mình hồi tỉnh, kéo lê cái chân gãy lùi ra xong, còn Tiết Trường Phong giang hai tay ra, xông tới muốn đóng cửa.

Nhưng muộn rồi, ác tặc đã xông vào, một mũi dao dính máu đâm vào ngực Tiết Trường Phong.

Giây phút đó thế giới như rời xa Hạ Lan Mẫn Chi, lỗ tai hắn bùng nhùng, đờ đẫn nhìn Tiết Trường Phong đang mở to miệng đầm đìa máu la hét, hắn không nghe thấy gì, nhưng từ khẩu hình đó là hai chữ:" Chạy mau."

Thân hình gày gò của Tiết Trường Phong vẫn lao ra ngoài phủ, hai tay hắn kịp đóng sầm cửa phủ lại ...

Hạ Lan Mẫn Chi muốn kêu cứu, muốn hô hoán, nhưng hắn sợ quá mức rồi, không sao hét ra được.

Uỳnh!

Có vật nặng va vào cửa, nhưng cửa không bị tung ra, như có người đang giữ lấy.

"Đừng, đừng giết hắn, giết giết ta đi ..." Hạ Lan Mẫn Chi rốt cuộc cũng đã có thể nói thành tiếng rồi, hắn không lùi ra sau, mà dốc hết sức lê cái chân, gian nan bò về phía cửa nhỏ:

Thời khắc ấy hắn không sợ chết nữa, thậm chí thấy nếu có thể chết cùng Tiết Trường Phong, nói không chừng hồn phách có thể bay tới Lôi Châu, cùng xem ráng chiều, nghe gió, ngắm mưa ... Thế cũng không tệ.

Tay hắn chạm vào cửa rồi, muốn kéo ra nhưng cửa đã bị giữ từ ngoài, chỉ mở ra được một khe hở. Con mắt hung bạo đột ngột xuất hiện, đối diện với ánh mắt của hắn.

Hạ Lan Mẫn Chi chỉ thoáng giật mình rồi hét lên:" Đừng giết hắn, nói với nhị di, sau này ta sẽ nghe lời, nhất định ta sẽ nghe lời, dù đi Lôi Châu cũng được, cả đời ta sẽ không về nữa ... Đừng giết hắn."

Con mắt đó biến mất, Hạ Lan Mấn Chi mở to mắt dí vào khe cửa, muốn nhìn rõ cảnh vật bên ngoài nhưng khe hở đã bị đóng lại, dù hắn dốc sức đẩy nhưng chỉ có một cái chân, không sao đẩy được.

"A ~~~~~"

Hạ Lan Mẫn Chi ngửa cổ hét lên như con thú bị thương, âm thanh không lớn nhưng truyền đi rất xa, sự tuyệt vọng tựa hồ bao phủ cả thành Trường An.

"Đừng giết, đừng giết hắn ..."

Phủ Chu quốc công rộng bao la, chỉ có một mình hắn, láng giềng gần nhất cũng cách rất xa, mặc cho Hạ Lan Mẫn Chi ra sức đấm cửa, gào khóc, cầu xin, đe dọa ... Đều vô ích.

Hắn cứ thế gục ở cửa suốt một đêm miệng không ngừng lẩm bẩm, tới khi sương trắng phủ xuống, dần biến mặt đất thành màu trắng.

(*) Thế này thì hắn hận Vũ đế tới chết.

Bình Luận (0)
Comment