Vân Sơ lại lần nữa được Phó Cửu Đỉnh gọi đi xem bệnh. Có lẽ cả thái y thự chỉ ông già vẫn kiên trì muốn đưa Vân Sơ về nẻo chính, cả lão thần tiên cũng từ bỏ rồi, ngoài vài thứ tri thức kỳ lạ không biết từ đâu ra, thì y thuật của Vân Sơ trong mắt lão thần tiên là xúc phạm.
Vừa mới xuất hiện trước mặt Đốn Châu, có lẽ vì mắt Vân Sơ rất đẹp, rất có thần, cho nên một chén trà sứ bay vèo tới mắt y.
Dễ dàng bắt được chén trà, Vân Sơ đặt xuống bàn bên cạnh. Phó Cửu Đỉnh mặt vô cảm nói với Đốn Châu:" Lão phu tới kiểm tra thương thế khôi phục thế nào rồi."
"Chỉ cần các ngươi đem đầu con Hồ cơ kia tới đây thì ta không còn bệnh gì hết." Đốn Châu nghiến răng rít lên, đôi mắt đẹp vì phẫn nộ muốn lồi ra ngoài:
Vân Sơ vươn tay lấy cái gương đồng đặt trước mặt Đốn Châu:" Con mẹ nó, cô xấu xí thật đấy."
Đốn Châu nhìn bộ dạng dữ tợn của gương cũng phải giật mình, tiếp đó nghe thị nữ dịch lời Vân Sơ, tay run run chỉ mặt y:" Ngươi, ngươi ..."
Nói tới đó không ngờ phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả mảng chăn trắng muốt rồi ngất xỉu trong tiếng la hét của thị nữ.
Phó Cửu Đỉnh kệ xung quanh hỗn loạn gật gù:" Tốt, tốt, lửa giận công tâm, rốt cuộc phun được máu ứ trong ngực ra rồi. Giờ mới có thể trị bệnh được."
Nói xong đôi tay gầy gò nhăn nheo ra châm như chớp, cắm liền mấy ngân châm lên người Đốn Châu rồi thở phào:" Không sao nữa rồi."
Đúng lúc này Đốn Châu mở mắt ra, hung ác nhìn Vân Sơ, gằn giọng nói từng chữ một.
Chẳng biết cô ta nói gì, bốn tên võ sĩ Thổ Phồn canh ở cổng nhào vào Vân Sơ như sói đói.
Gian phòng này rất lớn, Phó Cửu Đỉnh đã lùi sang bên, tiếp tục xem bệnh cho Đốn Châu. Còn ở phần còn lại gian phòng, Vân Sơ dũng mãnh như hổ, nhanh nhẹn như gió đánh cho bốn tên hộ vệ lui liên tục.
Tung cú đá cao đá bay một tên võ sĩ Thổ Phồn làm hắn không gượng dậy được, chỉ còn một đánh ba, Vân Sơ càng đánh cho mấy tên còn lại không còn sức đánh trả.
Khi tên võ sĩ cuối cùng bị Vân Sơ dùng chân kẹp cổ, lợi dụng sức của đùi và bắp chân kẹp ngất hắn, mới tiêu sái đứng dậy, nói với Đốn Châu nằm đờ người trên giường bệnh:" Lần đầu tiên ta gặp phải người Thổ Phồn yếu như vậy, té ra Tượng Hùng bộ các ngươi chỉ đến thế thôi, chẳng trách năm xưa bị Tùng Tán Cán Bố đánh cho té đái vãi phân."
Rồi nghênh ngang tới trước giường, cúi đầu nhìn Đốn Châu:" Ở Đại Đường ngoan ngoãn làm con cừu nghe lời đi, nữ tử hiền hòa mới chút mới là nữ tử tốt."
Đốn Châu môi run run, chứng kiến hết trận chiến vừa rồi, nàng nhận ra nam nhân che mặt đó chưa dùng toàn lực mà bốn hộ vệ của nàng đã không phải là đối thủ rồi.
Phó Cửu Đình đang bắt mạch cho Đốn Châu mắng:" Đừng kích thích cô ta nữa, cô ta mà chết, ngươi ăn nói thế nào với Văn Thành công chúa."
Vân Sơ nhún vai không nói nữa, y chẳng có khái niệm thương hương tiếc ngọc.
Kiểm tra mạch cho Đốn Châu xong, đợi thêm một lúc, Phó Cửu Đỉnh thu ngân châm lại, dẫn Vân Sơ rời phòng bệnh.
Đúng lúc này có một phụ nhân tuổi trên ba mươi chưa tới bốn mươi, mặc cung trang, toàn thân châu báu, cao quý vô song xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy nữ nhân này bất kể là Phó Cửu Đỉnh hay Vân Sơ đều lùi lại một bước thi lễ, vô cùng cung kính.
"Phó thần y, không biết vết thương của tiểu nữ tử có tốt hơn không?"
Phó Cửu Đỉnh đáp:" Bẩm công chúa, vừa rồi dùng ngôn ngữ chọc giận Đốn Châu cô nương, đã phun ra được máu bầm, nội thương tốt hơn năm thành. Còn lại chỉ cần uống thuốc bồi bổ củng cố nguyên khí, thêm vào tiểu nữ tử còn trẻ, sẽ khỏe lên thôi."
Nữ nhân chính là Văn Thành công chúa nổi tiếng, nàng nghe vậy nhẹ người, lại hỏi:" Không biết vết thương ở chân tay tiểu nữ tử khôi phục được như xưa không?"
"Lão thần có một cách rỡ tường đông bù tường tây thật, nếu vết thương ở mặt còn đáng để bù đắp, nếu ở chân tay, lão thần thấy không cần."
Đốn Châu ngồi trên giường được thị nữ chuyển lời thì chỉ một thị nữ trong góc:" Ta muốn lột da ả."
Phó Cửu Đỉnh tức giận chắp tay với Văn Thành công chúa:" Chuyện thương thiên hạ lý ấy, y gia không làm."
Nói xong không nể nang gì nữa, dẫn Vân Sơ đi thẳng, hiển nhiên vì sự độc ác của nữ nhân đó mà giận luôn cả Văn Thành công chúa rồi.
…………. …………
Trạch viện này chắc đã bỏ bề nhiều năm, tuy bên ngoài cũng được sửa sang lại, nhưng rõ ràng bình thường chẳng ai chăm sóc, tường loang lổ đủ màu. Có điều nhìn quy mô tòa nhà, trước mắt Tiết Trường Phong dường như hiện lên cảnh tượng huy hoàng khách đến đầy nhà, ngựa xe như nước năm xưa.
Nếu như nhìn từ bên ngoài thì nơi này phần nào còn thấy được uy nghi của phủ quốc công, bước chân vào bên trong thì lộ rõ đây là căn nhà hoang, lá rụng khắp nơi thành đống, bước lên nghe sột soạt, không biết lá rụng rốt cuộc tích tụ bao nhiêu lớp.
Không hề giống nơi người sống.
Tiết Trường Phong là người đầu tiên được Hạ Lan Mẫn Chi mời vào hậu trạch của phủ Chu quốc công.
"Đây chính là phủ Chu quốc công, ta chính là Hạ Lan Mẫn Chi tiếng ác truyền khắp Trường An." Hạ Lan Mẫn Chi nói với giọng điệu nửa kiêu ngạo nửa trào phúng:
Tiết Trường Phong tay nắm chiếc khóa vàng đã quay trở lại với mình, cười:" Mỗi ngày huynh đài từ trong phủ Chu quốc công đi ra, bọn ta đương nhiên biết ngươi chính là Hạ Lan Mân Chi từng vang danh Trường An."
"Người khác thấy ta như thấy ác quỷ, sao ngươi không tránh?" Hạ Lan Mẫn Chi hứng thú hỏi:
"Ngươi làm chuyện gì khiến ta phải sợ sao? Vì những tin đồn kia à? Năm xưa mẹ của Tằng Tử nghe láng giềng nói con mình giết người, mới đầu không tin, sau nhiều lần leo tường bỏ trốn. Sau đó Tằng Tử về, trong nhà liền không còn ai."
"Ta tuy không phải quân tử gì, nhưng ta muốn dùng mắt mình, tai mình để đánh giá một người rồi mới quyết định thái độ của bản thân."
Hạ Lan Mẫn Chi nghiêm túc hơn:" Tuy bị cấm túc, nhưng ta vẫn là Chu quốc công, nếu ngươi muốn vào Quốc tử giám, ta có thể giúp được."
Tiết Trường Phong nghiêm túc thi lễ tạ ơn:" Đa tạ ý tốt của huynh đài, thực sự đa tạ. Ba năm trước khi gia mẫu còn, nếu có cơ duyên này, Tiết mỗ nhất định không bỏ qua."
"Từ sau khi gia mẫu qua đời, ta kết lều cỏ thủ hiếu ba năm, thường ngày sống ở nơi hoang dã, làm bạn với chim chóc, sống cùng dã thú, nhìn hoa nở hoa tàn, nhìn mây sinh mây tan."
"Nằm trong lều cỏ nghe mưa, xem tuyết, nuốt sương, mặc cho gió thôi vào lều ôm toàn thân ta. Khi đó ta thấy mình đã biết thành mưa, thành tuyết thành gió, ta thậm chí mơ mình thành bông tuyết, nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi bị mặt trời làm tan chảy."
"Ngươi đã bao giờ thực sự cảm thụ cơn gió chưa?"
Hạ Lan Mẫn Chi nghe Tiết Trường Phong nói mà ngây ra, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ biết lắc đầu.
Tiết Trường Phong tựa hồ đã chìm vào một trạng thái lạ thường, không biết là nói với Hạ Lan mẫn Chi hay tự nói với bản thân:" Hãy đặt tấm sa mỏng lên mặt ngươi, khép mắt lại, lấy bông bịt tai, rồi mở rộng lòng ra, ngươi sẽ thấy gió lùa vào lòng."
"Gió mùa xuân ôn nhu, tựa hồ ôm tình nhân mềm mại, lúc đó không cần nhiều lời, ngươi tận tình mà ôm là được. Khi gió ngừng là tình nhân rời đi, nàng ôn nhu làm sao, khiến người ta khó quên làm sao."
"Gió mùa hè mát mẻ, tựa như nước, khi lướt qua bên người, lông trên người ngươi cong đi, sau đó duỗi ra. Giống như được mẫu thân ôm vào lòng, ngọn gió đó như hơi thở của mẫu thân, làm người ta yên tâm."
"Gió mùa thu không được ôn nhu nhẹ nhàng như hai loại gió trước đó, nhưng nó mang theo sự thành thục. Đứng trong gió, ngửi mùi thơm lương thực, khiến người ta vô cùng thỏa mãn."
"Nhưng chỉ có gió mùa đông mới có thể mang tới gợi mở sâu sắc nhất cho người đọc sách chúng ta. Mặc dù trong gió lạnh biết giá ấy, cỏ cây khô vàng, mặt đất tiêu điều. Nhưng vì cơn gió đó mà ta cảm thụ được ... khi gió lạnh mới biết tùng bách rụng lá cuối cùng."